Đăng Nhập Đăng Ký

Anh Là Em Chồng Của Tôi - Chương 1

Hôm hai bên gia đình gặp nhau để bàn chuyện cưới xin, bạn trai tôi lại bế người yêu cũ vào một khách sạn gần đó.

Chỉ vì cô ta bị bỏ thuốc.

Mặt bố mẹ tôi lập tức tối sầm như đáy nồi.

Bố mẹ anh ta thì lại mở miệng một cách đầy đương nhiên: “Con đừng để bụng nhé, chuyện này cho thấy con trai bác là người có tình có nghĩa, nhân phẩm tốt.”

“Đúng rồi, đến với người yêu cũ mà nó còn quan tâm như thế, chẳng lẽ con còn sợ sau này nó đối xử tệ với con sao?”

Tôi chỉ thấy chuyện này thật quá nực cười.

Ngay lúc tình huống căng như dây đàn, anh trai cùng cha khác mẹ của bạn trai tôi đứng ra.

“Nó không ra gì, nhưng tôi là người đàng hoàng. Nếu đây là vì chuyện liên hôn, thì cưới tôi cũng được.”

Dưới ánh mắt sửng sốt của tất cả mọi người, tôi gật đầu.

Vậy thì… tôi làm chị dâu của anh ta cũng được.

1

Mẹ của nhà họ Chu cuối cùng cũng sốt ruột.

“Bội Bội à, con nóng vội quá rồi, chuyện như thế này sao có thể quyết định qua loa được chứ?”

Chu Thiên là con trai của vợ cả nhà họ Chu, đầu óc kinh doanh hơn người.

Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, anh ấy đã xây dựng một đế chế thương mại còn lớn hơn cả tập đoàn Chu thị.

Nếu lại kết thân với nhà họ Chung chúng tôi, đúng là như hổ mọc thêm cánh.

Mẹ Chu không cho phép chuyện đó xảy ra.

Bố mẹ tôi nhìn tôi đầy lo lắng.

Họ chưa bao giờ có ý định vì công ty gia đình mà hy sinh hạnh phúc hôn nhân của tôi.

Tôi và Chu Vân Châu là yêu đương tự nguyện.

Chính vì tình yêu nên mới có chuyện tính đến kết hôn.

Thế nhưng tôi lại nhận lấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo mà Chu Thiên đưa cho.

Anh ấy nói, đây là vật gia truyền từ bên nhà ngoại, vẫn luôn truyền lại cho con gái.

Bây giờ, anh ấy trao lại nó cho tôi.

Tôi siết chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, “Được, tôi hiểu rồi.”

Ánh mắt ông Chu đầy phức tạp khi nhìn tôi và Chu Thiên.

Ông thở dài, rồi quay người ra ban công hút thuốc.

Mẹ Chu gần như muốn khóc, bà không dám khuyên Chu Thiên từ bỏ, chỉ đành quay sang năn nỉ tôi.

“Bội Bội, đừng làm bậy, đợi cái thằng nhãi đó quay về, bác nhất định sẽ thay con dạy cho nó một trận.”

Thấy tôi không lên tiếng, bà bắt đầu tỏ ra khó chịu.

“Con cũng đừng quá chấp nhặt, đàn ông ai mà chẳng thích kiểu phụ nữ dịu dàng, biết điều, rộng lượng một chút. Càng làm ầm lên, nó càng chạy xa.”

“Nó với Bạch Nhi từ lâu đã chẳng còn gì, nếu còn thì đến lượt con chen chân vào chắc?”

Bố mẹ tôi lập tức tranh cãi với bà.

Một buổi tiệc đính hôn đang yên đang lành, phút chốc trở thành một trò hề.

Tối đó, Chu Vân Châu cuối cùng cũng về.

Anh ta ôm chặt Bạch Nhi trong lòng, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Cổ cả hai đều là những vết hôn đỏ chằng chịt.

Khóe miệng của Chu Vân Châu thậm chí còn bị rách.

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào môi mình, anh ta vẫn bình thản như không.

“Em đừng hiểu lầm, chỉ là tình huống gấp gáp nên anh đành phải làm vậy. Anh với Bạch Nhi bây giờ chỉ là bạn.”

“Em cứ yên tâm, anh đã dẫn em ra mắt bố mẹ rồi thì chắc chắn là muốn cưới em. Mình định tổ chức đám cưới vào đầu tháng sau.”

Anh ta không hề biết, người kết hôn với tôi hôm đó sẽ không phải là anh ta.

Mà là Chu Thiên.

Tôi nhìn hai người họ quấn lấy nhau trước mắt, chỉ thấy chuyện này buồn cười đến khó tin.

“Giữa hai người là gì, từ giờ không còn liên quan đến tôi nữa.”

Nghe tôi nói vậy, Bạch Nhi lập tức tỏ ra không vui.

Cô ta bước nhanh đến, túm lấy cổ tay tôi, trong mắt đầy vẻ mỉa mai.

“Không phải chứ, cô sẽ không phải là kiểu con gái bị nói trên mạng là ‘gái đấu đá’ đấy chứ? Chỉ cần bên cạnh bạn trai có phụ nữ khác liền xem người ta là tình địch!”

“Cô đúng là buồn cười, nếu tôi với Vân Châu thật sự có gì, thì cô nghĩ mình còn có chỗ đứng à?”

Tôi không nhịn được nhíu mày.

Bạch Nhi làm sao có thể mặt dày tới mức nói mấy lời này mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh?

Hai người họ đã ngủ với nhau rồi, mà còn giả vờ thanh cao được sao?

“Tụi cô không có gì? Vậy ban nãy trong chăn đang đếm sao chắc?”

Lời vừa dứt, cả hai đều nghẹn họng.

Bạch Nhi buông tay tôi ra, tỏ ra như bị tổn thương ghê gớm, lùi về sau mấy bước loạng choạng.

Chu Vân Châu vội vàng đỡ lấy cô ta đầy xót xa.

Rồi anh ta quay sang nhìn tôi, mặt sa sầm lại.

“Em nhất định phải nói chuyện khó nghe như vậy sao? Anh với Bạch Nhi chỉ là bất đắc dĩ, anh chỉ đang giúp cô ấy giải thuốc thôi.”

“Chứ bác sĩ chết hết rồi à?!”

Tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà gào lên.

Ngay trước mặt tôi mà dám dắt nhau vào khách sạn, còn giả bộ vô tội!

Làm chuyện đê tiện rồi còn muốn dựng bảng tiết hạnh!

Thấy tôi nổi giận,Vân Châu hơi sững người.

Anh ta chưa bao giờ thấy tôi như vậy.

Trước đây, dù anh ta vì Bạch Nhi mà bỏ rơi tôi, hay cố ý làm tôi mất mặt giữa chốn đông người,

tôi cũng chưa từng mắng nhiếc anh ta thậm tệ, chưa từng đay nghiến như thế.

Lúc này,Vân Châu bất chợt thấy hoang mang.

Sắc mặt anh ta dịu lại, giọng nói cũng mềm đi vài phần.

“Bội Bội, em đừng giận, anh… nếu em để ý, sau này anh sẽ không làm vậy nữa.”
2

“Anh đảm bảo, anh với Bạch Nhi chỉ là bạn bè.”

“Huống hồ hôm nay cô ấy đến là để tặng quà cho tụi mình mới gặp chuyện, anh đâu thể thấy chết mà không cứu.”

Vân Chu vẫn đang cố gắng giải thích.

Tôi khẽ xoay chiếc nhẫn ngọc lục bảo đang đeo trên tay.

Cảm giác lạnh buốt từ viên đá lan đến tận tim, khiến tôi càng lúc càng tỉnh táo.

“Chúng ta kết thúc rồi, Chu Vân Châu.”

Anh ta hiếm khi chịu cúi đầu, nhưng tôi lại chẳng nể mặt chút nào.

Gương mặt Vân Châu lập tức sầm xuống.

“Em không thể học Bạch Nhi một chút sao? Đừng lúc nào cũng nhỏ nhen ghen tuông, không sợ người ta chê cười à?”

Bạch Nhi nhướng mày nhìn tôi, đứng nép sau lưng Vân Châu mà cười khúc khích.

“Đúng đó, cô đừng nghĩ nhiều nữa. Tôi còn chẳng thèm để ý đến Chu Vân Châu. Trong mắt tôi, anh ta chỉ là một thằng trai trẻ chưa lớn thôi.”

“Cô nói ai là trai trẻ? Anh trẻ à?”

Vân Chu bất ngờ kéo mạnh Bạch Nhi vào lòng, ánh mắt đầy ẩn ý.

Bạch Nhi lập tức đỏ bừng mặt, làm ra vẻ ngại ngùng rồi nói nhỏ một chữ, “To—”

Hai người họ, ngay trước mặt tôi, bắt đầu nói những chuyện giường chiếu không biết xấu hổ là gì.

Tôi tức đến mức phải đuổi cả hai ra ngoài, đóng cửa sầm lại.

Mãi đến lúc đó,Vân Châu mới sực nhận ra mình quá đà.

Anh ta thoáng hối hận.

Nhưng ngay sau đó, là cơn giận dữ bùng lên mạnh hơn.

Vân Chu đập mạnh vào cánh cửa, vang rền.

“Chung Bội Bội! Em mở cửa cho anh! Em có ý gì hả? Còn tiếp tục làm loạn như vậy, đám cưới khỏi tổ chức luôn đi!”

“Anh tưởng tôi còn muốn cưới anh à? Anh đang mơ đấy à.”

“Tôi với anh chấm dứt rồi. Hiểu tiếng người không?”

Tôi đứng sau cánh cửa, không chút khách sáo mà đáp trả.

Vân Chu còn đứng ngoài cảnh cáo tôi một lúc lâu mới chịu dẫn theo Bạch Nhi rời đi.

Tối hôm đó, tôi nhìn thấy Bạch Nhi đăng ảnh lên story bạn bè.

Là ảnh Chu Vân Châu nằm ngủ trên sofa nhà cô ta.

Cô ta còn viết caption: “Có người không biết trân trọng anh ấy, vậy để tôi trân trọng.”

Tôi bấm like bài đăng đó, còn bình luận: “Cố lên nhé, mong cô sớm leo lên chính thất.”

Tôi nghĩ chắc Chu Thiên cũng đã thấy.

Anh gọi điện cho tôi.

“Bội Bội, em ổn chứ?”

“Em không sao… Chỉ là, chiếc nhẫn gia truyền của mẹ anh, hôm nào em sẽ trả lại. Cảm ơn anh hôm đó đã đứng ra bênh vực em.”

Giọng tôi hơi khàn, nghèn nghẹn mũi.

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây.

Rồi anh bật cười như thể bị chọc giận.

“Không phải là bênh vực đơn thuần, là cầu hôn em đấy.”

“Anh không phải kiểu đàn ông vì một người phụ nữ mà dễ dàng nói ra lời cưới xin.”

“Em nhận nhẫn của anh, nghĩa là đồng ý lấy anh rồi. Khi đó bố mẹ em cũng có mặt. Em muốn lật kèo?”

Lần này đến lượt tôi im lặng.

Tôi chưa bao giờ nghĩ Chu Thiên lại thích tôi.

Trong mắt tôi, Chu Thiên giống như ánh trăng trên trời – cao vời không thể với.

Từ nhỏ anh đã thông minh, mười hai tuổi đã được tuyển thẳng vào đại học top 1 toàn cầu.

Giờ đây, anh là doanh nhân trẻ tuổi nhất và rực rỡ nhất cả nước.

Tôi từng nghĩ, người như anh – tầm cỡ như thần – sẽ không bao giờ để mắt đến một kẻ tầm thường như tôi.

Có lẽ Chu Thiên hiểu được ẩn ý trong lòng tôi.

Anh khẽ thở dài.

“Bội Bội, anh chẳng qua chỉ giỏi hơn người khác chút xíu ở chuyện học hành.”

“Nhưng suy cho cùng, anh vẫn là một con người. Mà đã là con người thì cũng có yêu, ghét, hờn, giận.”

Anh đã nói đến mức này rồi, nếu tôi còn không nhận ra thì đúng là ngốc thật.

Quả nhiên, giây tiếp theo anh nói tiếp:“Anh muốn cưới em, vì anh thích em.”

Tôi không còn nhớ rõ sau đó anh nói gì nữa.

Chỉ nhớ lúc cúp máy, mặt tôi đỏ bừng như bị thiêu cháy.

Đến mức không chú ý gì đến mấy tin nhắn Chu Vân Châu vừa gửi đến.
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!