Khác với những người làm nghề liệm xác bình thường, bà chỉ liệm cho những người chết oan, tuyệt đối không chạm vào xác người chết bình thường.
Mẹ tôi nói, bà có “âm nhãn”, mỗi khi liệm xác là có thể nhìn thấy cảnh tượng lúc người chết trút hơi thở cuối cùng, nhờ vậy mà tìm ra được hung thủ.
Từ khi tôi bắt đầu có ký ức, bà đã giúp hơn hai mươi oan hồn tìm ra kẻ đã giết họ.
Nhưng bà chưa từng liệm xác cho chính con gái mình.
Mẹ tôi chết quá thê thảm, bà không nỡ nhìn.
Mãi đến ngày bà ngoại qua đời, tôi mới biết rằng: mối thù của mẹ, bà chưa từng quên.
1
Bà chết vào đúng đêm ba tôi tái hôn.
Khi được phát hiện, bà co mình lại bên cạnh chiếc quan tài trong tầng hầm, bàn tay tái xanh siết chặt tấm ảnh của mẹ tôi, trên mặt vẫn giữ nụ cười kỳ dị.
Nụ cười ấy như đang nói rằng —
Cuối cùng bà cũng đã hoàn thành được tâm nguyện của mình.
“Con mụ già chết tiệt này, lại cố tình chọn đúng ngày đại hỷ của ba mày mà chết, rõ ràng là muốn gây sự mà!”
Bà nội bật cười lạnh lùng:
“Hy sinh? Một con mụ làm nghề liệm xác từ quê lên, nếu không phải vì mấy trò tà đạo của bà ta, nhà mình có cho ở nhờ bao nhiêu năm thế không?”
Tôi đứng lặng trong góc, lắng nghe bọn họ thản nhiên nhục mạ bà ngoại, lòng lạnh như băng.
Móng tay tôi bấu chặt vào lòng bàn tay, để lại bốn vết máu hình lưỡi liềm.
Năm xưa, đúng là bà ngoại tôi nhờ danh tiếng thông linh mà được ông nội mời về.
Lúc ấy, việc kinh doanh của ông nội đang phát đạt, nhưng luôn có người âm thầm phá hoại.
Bà ngoại đã giúp giải quyết không ít rắc rối, có mấy lần suýt mất mạng.
Vì thế, ông đưa cả bà và mẹ tôi về sống cùng, sau đó gả mẹ cho ba tôi.
Chỉ là không ai ngờ, sau khi kết hôn, mẹ lại bị hại đến chết.
Năm đó tôi mới năm tuổi, chỉ nhớ sau một buổi tiệc gia tộc, mẹ bỗng dưng mất tích.
Ba ngày sau, người ta tìm thấy xác mẹ ở sau núi.
Mắt và miệng của mẹ đều bị khâu kín, trên người cắm một cây kéo lớn, máu đã khô từ lâu.
Ba tôi quỳ bên thi thể mẹ hôm đó, vai run lên bần bật.
ông ta quay sang nói với tôi rằng:
“Mẹ con nghĩ quẩn nên tự sát.”
Nhưng tôi rõ ràng thấy trong mắt ông ta không có lấy một giọt nước mắt —
Chỉ có sự nhẹ nhõm.
Bà ngoại không tin.
Bà ôm tôi vào lòng, bàn tay khô gầy vuốt nhẹ mái tóc tôi, thì thầm bên tai:
“Mẹ con là bị người ta hại chết.
Sẽ có một ngày, hung thủ nhất định phải đền tội.”
Từ đó trở đi, bà ngoại bắt đầu thường xuyên lui tới tầng hầm.
Tầng hầm lúc nào cũng nồng nặc mùi các loại thảo dược, trong góc tường đặt một tủ thuốc bằng gỗ đỏ có khóa.
Trên nóc tủ lúc nào cũng phơi đầy những loại dược thảo mà tôi chẳng gọi nổi tên, có cái hình thù kỳ dị, tỏa ra mùi hương rất lạ.
Bà còn đặt một cỗ quan tài ở đó, mỗi ngày đều đứng trước quan tài lẩm bẩm niệm chú.
Tôi từng lén theo bà xuống một lần, thấy bà đặt từng món di vật của mẹ vào trong quan tài, miệng không ngừng lầm rầm những câu nói mà tôi không hiểu nổi.
Người trong nhà đều bảo bà đã phát điên, nhưng không ai dám đuổi bà đi.
Bởi mỗi lần có ai nhắc đến chuyện đó, sáng hôm sau người đó liền mọc đầy mẩn đỏ khắp người, ngứa ngáy đau đớn vô cùng.
Mười năm trôi qua, cuối cùng ba tôi cũng quyết định tái hôn.
Cô dâu mới là một người phụ nữ hiền lành, đối xử với tôi cũng rất tốt.
Nhưng đúng vào đêm nay, đêm diễn ra hôn lễ, bà ngoại lại qua đời.
Cứ như thể bà vừa hoàn thành một sứ mệnh nào đó —
Bà mỉm cười rời khỏi cõi đời này.
Giờ bà cũng đã ra đi,
lời hứa năm xưa… còn có thể thực hiện được không?
Tôi đứng trong tầng hầm, nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài, nhớ đến câu cuối cùng bà nói với tôi trước khi mất:
“Nhớ kỹ, bà sẽ mãi dõi theo ngôi nhà này.”
“Tay bà còn nắm một thứ gì đó.”
Tôi khẽ lên tiếng.
Tất cả mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.
Không khí bỗng chốc đông cứng lại, đến cả bà nội cũng ngưng mắng chửi.
Tôi từ từ lấy ra một vật từ tay bà ngoại —
Một chiếc kéo nhỏ.
Đây là một trong những chiếc kéo từng được tìm thấy trên người mẹ tôi mười năm trước,
trước giờ vẫn luôn được bà ngoại giấu dưới gối.
Vết máu khô trên kéo giờ đã bị máu tươi thấm đẫm —
Đó là máu của bà.
“Bà nói… đây là thứ dùng để cắt đứt sợi dây báo ứng.”
Tôi điềm tĩnh nói.
“Con nhãi con, mày đang nói vớ vẩn gì đấy hả?!”
Giọng bà nội sắc như dao, the thé chói tai.
“Đây chẳng phải… cái kéo năm xưa được tìm thấy trên người mẹ mày sao?”
Sắc mặt ông nội lập tức thay đổi, ánh mắt trừng trừng nhìn chằm chằm vào chiếc kéo nhỏ trong tay tôi.
Căn phòng phút chốc rơi vào im lặng.
Không khí đặc quánh, ngột ngạt đến mức chỉ một hơi thở cũng khiến người ta thấy như bị chấn động.
Tôi thấy tay bà nội bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.
Bà mở miệng định nói gì đó, nhưng chẳng thể phát ra tiếng.
2
Đúng lúc ấy, một tiếng hét chói tai vang lên từ trên lầu, xé tan bầu không khí kỳ dị đang bao trùm căn phòng.
Vợ mới cưới của ba tôi – dì Lâm – hốt hoảng lao từ trên lầu chạy xuống.
Sắc mặt tái nhợt, tóc tai rối bời, váy cưới trên người bị xé rách tả tơi chẳng còn hình dạng gì.
Toàn thân bà ấy run rẩy, hoảng loạn chỉ tay lên lầu:
“Trên… trên lầu có một người phụ nữ!”
“Phụ nữ nào?”
Ba tôi nắm chặt vai bà, vội vã hỏi.
“Chính là… chính là người phụ nữ trong tấm ảnh treo trên tường kia!”
Dì Lâm run rẩy chỉ vào di ảnh của mẹ tôi, giọng gần như nghẹn lại:
“Bà ấy đứng trước giường cưới của chúng tôi… khắp người toàn là máu… mắt và miệng đều bị khâu kín… tay còn cầm một chiếc kéo…”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên tấm di ảnh của mẹ treo trên tường.
Trong ảnh, mẹ mỉm cười, ánh mắt sáng và tràn đầy sức sống.
Nhưng giờ đây, đôi mắt ấy như trở nên sâu thẳm và trống rỗng, cứ như đang dõi theo từng người trong chúng tôi.
Tôi nhìn thấy rõ ràng —
Khóe môi mẹ trong ảnh khẽ nhếch lên, giống hệt nụ cười khi bà ngoại qua đời.
Ba tôi và ông nội liếc nhìn nhau, lập tức chạy lên lầu kiểm tra.
Tôi lặng lẽ đi theo phía sau, siết chặt chiếc kéo trong tay.
Nó nóng đến bỏng rát, như muốn in dấu vào lòng bàn tay tôi.
Trong phòng tân hôn, hương thơm vẫn còn vương vất, nhưng không có một ai bên trong.
Tấm chăn cưới trên giường đã bị cắt vụn, giống như bị vô số chiếc kéo liên tục xé nát từng mảnh.
Chữ “Hỷ” màu đỏ bị xé vụn thành từng mảnh nhỏ, rải rác trên giường, trông như máu đang nhỏ từ trần nhà xuống.
Cửa sổ đóng chặt, không có bất kỳ ai có thể lặng lẽ vào rồi rời đi mà không để lại dấu vết.
“Không thể nào…”
Ba tôi lẩm bẩm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Bà ấy đã chết mười năm rồi mà…”
Tôi đứng ở cửa, chợt cảm thấy một luồng gió lạnh thấu xương thổi qua sau lưng mình.
Tôi không dám quay đầu lại, vì tôi biết… có lẽ đó không phải là gió.
Bà ngoại từng nói, khi oan hồn người chết quay về, người sống sẽ cảm thấy một cơn lạnh buốt tận tim gan.
“Đều là do con mụ già đó! Nhất định là bà ta làm trò trước khi chết!”
Bà nội từ dưới lầu đi lên, la hét ầm ĩ, giọng mang theo sự hoảng sợ.
“Tôi đã nói từ lâu là nên đuổi bà ta đi rồi mà!”
Sắc mặt ông nội sầm lại, trán nổi đầy gân xanh:
“Đừng nói bậy nữa! Mau tìm người xử lý thi thể đi, đừng để ảnh hưởng đến việc chính.”
Tôi biết cái gọi là “việc chính” mà ông nội nói là gì —
Dù có chuyện gì xảy ra, đám cưới của ba tôi đêm nay vẫn phải tiếp tục.
Dù có ma quỷ, dù có tai họa, danh dự của gia tộc tuyệt đối không thể bị hủy hoại.
Lợi ích đằng sau cuộc hôn nhân này quá lớn, không ai cho phép nó gián đoạn.
“Sao có thể là bà ngoại được?”
Tôi khẽ lên tiếng.
“Bà đã ra đi rồi mà.
Hơn nữa, cái chết của mẹ thì liên quan gì đến bà?”
Lời tôi nói khiến cả căn phòng rơi vào im lặng lần nữa.
Dì Lâm dựa vào tường, toàn thân run rẩy.
Ba tôi bước đến định an ủi, nhưng bị bà ấy đẩy mạnh ra.
“Vợ cũ của anh… đôi mắt của cô ấy… tại sao lại bị khâu lại?”
Dì Lâm hét lên, giọng the thé đầy sợ hãi.
“Cô ấy còn cầm theo kéo…
Rốt cuộc các người đã làm gì?”
Ông nội bước lên một bước, giọng trầm hẳn xuống:
“Chuyện này không liên quan đến cô. Đám cưới đêm nay nhất định phải diễn ra.
Mấy chuyện nhỏ nhặt này, chúng tôi sẽ giải quyết.”
“Chuyện nhỏ nhặt?”
Dì Lâm nhìn ông với ánh mắt kinh hoàng.
“Một người đàn bà đã chết mười năm rồi đang vất vưởng trong nhà các người, vậy mà vẫn là chuyện nhỏ?”
Ngay lúc đó, tôi chợt nhìn thấy —
Trong chiếc gương đặt ở đầu giường, có một bóng người đang từ từ hiện ra.