“Làm sao mà được? Công việc của em là biên chế nhà nước, ‘bát cơm sắt’, về già còn có lương hưu.”
“Với lại, năm nghìn tệ trừ đi tiền sinh hoạt thì còn lại được bao nhiêu đâu?”
Cô em chồng thẳng thừng từ chối.
Tôi im lặng, ánh mắt chuyển sang nhìn bố chồng.
Ông ho khan một tiếng. Cô em chồng biết mình lỡ lời, vội vàng chữa cháy:
“Chị dâu thì khác chứ, chị là con dâu, con dâu chăm mẹ chồng là chuyện nên làm mà.”
“Đúng đấy chị dâu. Đã gọi là mẹ rồi, thì làm gì có chuyện không chăm sóc.” Chồng của cô em chồng cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Tôi đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh mình – chồng tôi. Từ lúc bố chồng mở lời bảo tôi nghỉ việc đến giờ, anh ta chẳng hó hé nửa lời.
“Anh cũng nghĩ vậy sao?” Tôi hỏi anh ta.
Thấy tôi réo tên, anh ta mới bất đắc dĩ bày tỏ thái độ.
“Mẹ anh giờ tai biến liệt nửa người rồi, đúng là cần người chăm sóc 24/24. Nhà mình có anh kiếm tiền là đủ rồi, em ở nhà chăm mẹ đi.”
“Với lại, anh và bố cũng là muốn tốt cho em thôi mà. Đi làm bên ngoài vất vả thế, làm sao sướng bằng ở nhà.”
Nói xong, anh ta gắp hai miếng thịt gà vào bát tôi, ý bảo tôi ăn đi.
Cô em chồng thấy anh trai mình cũng nói vậy, mặt mày lập tức hớn hở.
“Đúng thế đấy. Đi làm dưới tay người khác vừa cực vừa tủi thân, làm sao thoải mái bằng ở nhà. Em thấy vẫn là anh trai biết thương vợ nhất, không như em còn phải nai lưng ra ngoài kiếm sống.”
Tôi cười lạnh trong lòng. Sướng thế sao cô không làm đi.
Cả nhà này coi tôi là đồ ngốc hết chắc?
“Vậy quyết định thế nhé. Bắt đầu từ ngày mai, Lý Hà con không cần đi làm nữa, ở nhà chăm mẹ chồng, lo cơm nước ba bữa là được rồi.”
“Nào, mọi người ăn đi, ăn đi, đừng khách sáo.”
Bố chồng đưa ra lời tổng kết cuối cùng.
Tôi đứng bật dậy, đặt mạnh bát đũa xuống bàn.
“Tôi tuyệt đối không bao giờ nghỉ việc! Xét về quan hệ, ông là chồng của bà ấy, anh là con trai ruột, cô là con gái ruột. Nếu phải chăm sóc, cũng là lượt các người chăm, không đến lượt tôi.”
Tôi chỉ thẳng mặt từng người một, giọng nói đanh thép.
Kể cả là mẹ ruột tôi, tôi cũng chưa chắc đã nghỉ việc.
Huống hồ, mẹ chồng nào phải mẹ mình.
2
Nói xong, tôi chẳng buồn để tâm đến họ nữa, rời khỏi phòng ăn, một mình về nhà.
Tôi và chồng quen nhau qua mai mối, kết hôn chưa đầy một năm.
Bố mẹ chồng bình thường không ở cùng chúng tôi, thỉnh thoảng mới tụ tập ăn bữa cơm.
Chồng tôi mở một tiệm sửa xe, tôi làm kế toán trong một công ty. Cuộc sống coi như cũng ổn định.
Tháng trước mẹ chồng bị tai biến, riêng tiền phẫu thuật đã tốn mấy chục nghìn tệ, nằm viện hơn một tháng, tiền thuê người chăm sóc lại tốn thêm hơn chục nghìn nữa.
Tất cả số tiền này đều là chúng tôi chi trả. Lương hưu của bố mẹ chồng rất cao, nhưng họ không bỏ ra một xu.
Cô em chồng ngoài việc mua ít hoa quả, cũng chẳng góp một đồng nào.
Nhưng tôi không hề tính toán. Bà ấy tuy không phải mẹ ruột tôi, nhưng là mẹ của chồng tôi, bỏ tiền bỏ sức là chuyện nên làm.
Vốn dĩ tôi nghĩ sau khi mẹ chồng ra viện, mọi người sẽ thay phiên nhau chăm sóc, hoặc cùng nhau góp tiền thuê bảo mẫu cũng được.
Không ngờ cả nhà họ lại thẳng thừng bắt tôi nghỉ việc, ở nhà hầu hạ mẹ chồng.
Tôi tuy chỉ là một kế toán nhỏ, lương tháng năm nghìn tệ.
Nhưng tôi có Luật Lao động bảo vệ, có cuối tuần nghỉ ngơi, có ngày nghỉ lễ theo quy định nhà nước.
Hoàn toàn khác xa với cái gọi là năm nghìn tệ sinh hoạt phí mà bố chồng nói. Bốn người lớn tiền điện nước, sinh hoạt phí mỗi tháng, cộng thêm tiền dinh dưỡng cho mẹ chồng, năm nghìn tệ căn bản không đủ.
Huống chi nếu nghỉ việc ở nhà chuyên chăm sóc mẹ chồng, đó là chế độ 24/7, tôi hoàn toàn không còn chút thời gian nào cho riêng mình.
Bọn họ rõ ràng là coi tôi như bảo mẫu miễn phí, lại còn dùng cái mỹ danh “muốn tốt cho tôi”.
Bảo mẫu bên ngoài lương còn chẳng dưới năm nghìn tệ.
Nghĩ đến đây, cơn tức giận trong lòng tôi càng lúc càng bùng lên.
Tôi thẳng tay quẳng chăn gối của chồng ra phòng khách.
3
Mười một giờ đêm, chồng tôi mới về đến nhà.
Thấy chăn gối của mình bị tôi ném ra sofa, mặt anh ta sầm lại.
“Lý Hà, anh không ngờ em lại là loại người này. Hóa ra sự hiếu thuận, hiểu chuyện thường ngày đều là giả vờ.”
“Bố chẳng qua chỉ bảo em nghỉ việc chăm sóc mẹ thôi, mà em lại dám làm bẽ mặt ông trước mọi người, còn bỏ về trước. Hôm nay là sinh nhật bố đấy, em quá đáng lắm rồi.”
Thật nực cười. Tôi quá đáng? Không biết rốt cuộc ai mới là người quá đáng.
Cả nhà coi tôi như người ngoài, tìm mọi cách để gài bẫy tôi, vậy mà anh ta lại tỏ ra ấm ức.
“Mẹ nuôi anh lớn từng này không dễ dàng gì, về già lại bị liệt, số đã đủ khổ rồi.”