Bố mẹ mua cho tôi một căn biệt thự ven biển, vậy mà chồng tôi lại đưa cho thư ký của mình ở.
Lâm Sở Sở đăng ảnh tiệc bể bơi dạng chín ô lên vòng bạn bè, còn kèm theo định vị:
【Cảm ơn tổng giám đốc đã tặng biệt thự xa hoa, em nhất định sẽ cố gắng thật nhiều!】
Trong ảnh quản gia gửi đến, tượng trong sân bị đập vỡ, hoa cỏ tôi trồng cũng bị nhổ sạch.
Tôi lập tức ném ảnh cho Cố Thừa Trạch:
【Cố thiếu có ý gì đây? Sao trong biệt thự của tôi lại có người khác?】
Cố Thừa Trạch trả lời bằng tin nhắn thoại ngay, trong nền còn vang tiếng sóng biển:
【Đừng nhỏ nhen như vậy, chúng ta đâu thiếu chỗ ở.】
【Trong vòng ba tiếng, tôi muốn thấy cô ta cút ra khỏi đó, và biệt thự phải được khôi phục nguyên trạng.】
Cố Thừa Trạch đã xem nhưng không trả lời.
Năm phút sau.
Tôi đem biệt thự bán đấu giá với giá một đồng.
Bộ sưu tập cổ vật của hắn bị tôi đập nát tan tành.
Đã có người không biết điều, vậy tôi cũng chẳng ngại dạy hắn cách làm người lại từ đầu.
1
Vừa đặt điện thoại xuống, chuông liền reo.
Là Cố Thừa Trạch – người vừa đọc tin nhắn mà không thèm hồi âm.
“Mộ Vãn Tình! Em đã làm gì vậy? Lâm Sở Sở sao lại bị bảo vệ đuổi ra ngoài?”
Trong giọng nói của Cố Thừa Trạch đầy vẻ tức giận.
Tôi bình thản lên tiếng:
“Căn biệt thự đó là của tôi, tôi vừa mới bán rồi.”
“Yêu cầu duy nhất của chủ nhân mới là phải dọn sạch người và đồ trong vòng một tiếng.”
Đầu dây bên kia bỗng im lặng vài giây.
“Vãn Tình, em có hiểu lầm gì không?”
“Giữa anh và Lâm Sở Sở chẳng có gì cả, cô ta chỉ là thư ký của anh thôi.”
Giọng của Cố Thừa Trạch dịu lại đôi chút.
“Em không thấy cách làm của em quá cứng rắn sao? Lại còn nhạy cảm quá mức.”
Tôi không nhịn được bật cười.
“Cố Thừa Trạch, rõ ràng là anh không biết tránh nghi ngờ, không biết giữ mình, sao lại quay ra trách tôi?”
Cố Thừa Trạch không đáp lại câu hỏi, khéo léo chuyển chủ đề.
“Vãn Tình, em còn nhiều biệt thự khác, để không cũng uổng phí, anh chỉ là tận dụng một chút tài nguyên thôi.”
“Anh và Lâm Sở Sở thật sự không làm gì quá đáng cả.”
Hắn dừng lại một chút, giọng có phần mất kiên nhẫn:
“Em đừng nhỏ nhen như vậy.”
Tôi khẽ cong môi, nhưng ánh mắt lạnh lẽo.
“Đã thế Cố thiếu rộng lượng như vậy, chắc cũng không để tâm đến việc những bảo vật anh yêu quý biến thành một đống phế phẩm chứ?”
Nói xong, tôi mở album ảnh, chọn vài tấm gửi đi.
Trong ảnh, những món cổ vật được Cố Thừa Trạch cất giữ bao năm bị đập tan tành, mảnh vỡ văng tung toé.
Đầu dây bên kia lại im lặng vài giây.
“Mộ… Vãn… Tình.”
Hắn nghiến răng gọi rõ từng chữ tên tôi.
Tôi biết, đó là lúc hắn phẫn nộ đến cực điểm.
Nhưng tôi chẳng buồn để tâm.
“Cố Thừa Trạch, chắc anh đã xem ảnh rồi chứ?”
“Đây chính là cái giá khi anh dám thách thức giới hạn của tôi.”
“Nếu sau này anh còn dám vượt ranh giới như thế, thứ anh mất đi, tuyệt đối không chỉ là mấy món đồ vô giá trị kia đâu.”
Nói rồi, tôi dứt khoát cúp máy.
Từ sau khi kết hôn đến nay, giữa chúng tôi rất ít khi cãi vã căng thẳng.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ lùi bước chỉ vì sợ xung đột.
Giới hạn trong hôn nhân, một khi bắt đầu nhún nhường, thì điều duy nhất nhận lại được chính là sự được đằng chân lân đằng đầu của đối phương.
Huống hồ, khởi đầu của cuộc hôn nhân này vốn dĩ đã chẳng xuất phát từ tình yêu thuần túy.
Năm đó, nhà họ Cố nóng lòng muốn chen chân vào trung tâm giới thượng lưu Bắc Kinh, cần đến sự hậu thuẫn từ nhà họ Mộ của chúng tôi, thế nên mới có cuộc hôn nhân thương mại này.
Lần đầu gặp mặt, Cố Thừa Trạch quả thật rất chu đáo và dịu dàng.
Gương mặt ấy lại mang vẻ dễ khiến người ta lầm tưởng, cách anh ta xử lý mọi việc cũng rất ổn thỏa và khéo léo.
Khi ấy tôi nghĩ, có lẽ chung sống với một người như vậy cũng không đến nỗi tệ, nên đã không phản đối sự sắp đặt của gia đình.
May mắn là, sau khi kết hôn, chúng tôi dần nảy sinh tình cảm.
Tôi và anh ta cũng từng có một quãng thời gian ngọt ngào, thậm chí từng được người ngoài xem là đôi trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.
Chỉ là, ở bất kỳ giai đoạn nào, tôi đều rất rõ ràng một điều — bản thân phải luôn đặt mình lên hàng đầu.
Về sau, tình yêu nhạt dần, cuộc sống trở nên bình lặng.
Tôi có thể hiểu và chấp nhận rằng, mọi cảm xúc cuối cùng đều sẽ trở nên nhạt phai, thậm chí là tan biến.
Nhưng điều tôi tuyệt đối không cho phép, đó là sự tan biến ấy lại đến từ sự chen chân của kẻ thứ ba.
Từ nhỏ đến lớn, điều tôi ghét nhất chính là người khác đụng vào đồ của tôi.
Nếu là đồ vật bị vấy bẩn, tôi sẽ không chút do dự mà vứt bỏ.
Còn nếu là con người trở nên bẩn thỉu, thì cách xử lý cũng không có gì khác.
2
Cố Thừa Trạch vẫn không liên lạc lại.
Anh ta từ trước đến nay đều như vậy, một khi bị vạch trần lỗi sai, liền chọn im lặng để trốn tránh.
Cho đến chiều hôm ấy, điện thoại bất ngờ hiện thông báo tin nhắn từ Vi Vi.
“Vãn Tình, sao cậu không trả lời tớ?! Nãy tớ thấy cậu ở trong hội trường, gọi mãi mà không thấy phản ứng.”
Tôi hơi nhíu mày, nhanh chóng trả lời: “Hôm nay tớ không ra ngoài, chắc cậu nhìn nhầm rồi?”
“Thật sự không phải cậu sao? Tớ thấy rõ chiếc váy đuôi cá xanh sapphire mà cậu đặt may riêng, còn đi cùng với tổng giám đốc Cố nữa.”
“Vãn Tình, đợi chút, tớ chụp được ảnh chính diện rồi.”
Rất nhanh, ảnh được gửi tới.
Cố Thừa Trạch mặc bộ vest đen được cắt may hoàn hảo.
Còn Lâm Sở Sở đứng bên cạnh anh ta, mặc đúng chiếc váy cao cấp do tôi đặt may riêng, đang mỉm cười trò chuyện với người khác.
Tôi nhìn chằm chằm bức ảnh suốt mười giây.
Chưa kịp phản ứng gì, điện thoại lại hiện thêm tin nhắn.
Lần này là từ trợ lý tổng của Cố Thừa Trạch, kèm theo một ảnh chụp màn hình.
Là bài đăng trên vòng bạn bè của Lâm Sở Sở.
【Lần đầu tiên tham gia buổi đấu giá Vân Đỉnh, cảm ơn tổng giám đốc Cố đã dẫn em đi mở mang tầm mắt. Cuối cùng cũng biết thế nào là giới thượng lưu thực sự rồi【ảnh trái tim】】
Ảnh là cô ta ngồi ở hàng ghế đầu buổi đấu giá, bên cạnh là Cố Thừa Trạch với khóe môi khẽ cong lên, rõ ràng là đã mặc nhiên cho phép cô ta chụp hình và đăng bài.
Tôi chợt nhớ ra một chuyện — Cố Thừa Trạch cực kỳ ghét bị người khác chụp ảnh.
Ngay cả lúc tình cảm giữa tôi và anh ta đang mặn nồng nhất, tôi muốn chụp một tấm ảnh đôi, anh ta cũng nhíu mày từ chối.
Xem ra, hình phạt sáng nay của tôi vẫn còn quá nhẹ.
Không chỉ dám dẫn người phụ nữ khác tham dự buổi đấu giá đỉnh cao của giới thượng lưu, còn để cô ta mặc váy của tôi, lại còn ngầm đồng ý để cô ta khoe khoang trên mạng xã hội.
Tôi lập tức chuyển tiếp bức ảnh cho Cố Thừa Trạch.
“Giải thích đi, sao váy của tôi lại trên người cô ta?”
Tin nhắn hiển thị đã đọc, nhưng không có hồi âm.
Vài phút sau, tôi chụp một bức ảnh khác gửi qua.
Tin nhắn của Vi Vi lập tức hiện lên:
“Vãn Tình, cậu đã gửi gì cho tổng giám đốc Cố vậy? Nãy anh ta bỗng nhiên đứng bật dậy lao ra ngoài, Lâm Sở Sở kéo thế nào cũng không giữ được.”
Tôi không trả lời cô ấy, vì lúc đó cuộc gọi từ Cố Thừa Trạch đã gọi đến.
Trong ảnh, tôi ngồi trước lò sưởi, trên tay là một chiếc hộp gỗ tinh xảo.
Bề mặt hộp sáng bóng không chút bụi, hiển nhiên là thường xuyên được người ta lau chùi, gìn giữ.
“Vãn Tình, em để cái đó xuống.”
Giọng Cố Thừa Trạch run nhẹ, xen lẫn hoảng loạn và tức giận.
“Em định làm gì?”
Bên trong hộp là vài món đồ được bảo quản rất kỹ.
Vài tấm ảnh đã ố vàng, một chiếc vòng tay, và một mặt dây ngọc được chế tác tinh xảo.
Trong ảnh, cô gái ấy đang mỉm cười rạng rỡ.
Đây chính là Bạch Nguyệt Quang* của Cố Thừa Trạch – mối tình đầu đã qua đời vì bạo bệnh. Người nhà họ Cố từng vô tình nhắc đến một lần.
Bỗng nhiên, tôi đã hiểu hết nguyên nhân cho mọi hành động bất thường gần đây của Cố Thừa Trạch — Lâm Sở Sở có đến bảy, tám phần giống người con gái đó.
“Vãn Tình, đừng động vào mấy thứ đó!”
Giọng Cố Thừa Trạch gần như là van nài.
“Cố Thừa Trạch, anh biết rõ mà, từ trước đến nay tôi rất ghét người khác đụng vào đồ của mình.”
“Cảm giác đó, cũng giống như những gì anh đang nếm trải lúc này.”
“Bây giờ, lập tức bảo Lâm Sở Sở cởi chiếc váy đó ra. Trong hội trường đấu giá có phòng nghỉ, bảo cô ta vào thay đồ.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
“Vãn Tình, mấy bộ váy đó của em chẳng phải đều chỉ mặc một lần thôi sao? Đồ không dùng nữa thì để cô ấy mặc thì sao chứ?”
Tôi khẽ cười, giọng nói càng thêm lạnh lẽo.
“Cố Thừa Trạch, đồ của tôi, dù là tôi không cần nữa, cũng không cho phép ai đụng vào.”
“Bây giờ anh có hai lựa chọn.”
“Hoặc bảo cô ta thay váy trước khi buổi đấu giá bắt đầu. Hoặc là…”
Tôi lắc nhẹ chiếc hộp gỗ trong tay, bên trong phát ra tiếng va chạm khe khẽ.