Trong một chương trình tạp kỹ, tôi bị phạt phải gọi điện cho một người yêu cũ và đọc một câu thoại đầy xấu hổ.
“Anh ơi, em muốn ngồi trên cơ bụng của anh để chèo thuyền.”
Giây tiếp theo, giọng nói thẹn thùng của tôi vang lên từ chiếc điện thoại của khán giả ngồi ở hàng ghế đối diện.
Cả trường quay xôn xao.
Chủ nhân của chiếc điện thoại ngẩng đầu lên, khẽ cười: “Quấy rối nơi công cộng, cô Tần muốn ăn kiện sao?”
Cộng đồng mạng hóng hớt bùng nổ.
“Trời ơi, hóa ra bạn trai cũ của cô ấy chính là kim chủ lớn nhất của chương trình – Giang Đình Uyên.”
“Điều còn ngượng ngùng hơn là, vị đại lão này… hình như vừa mới đính hôn.”
1
Tôi không ngờ tham gia một show truyền hình cũng có thể lật xe.
Trong phần gọi điện cho người yêu cũ, tôi nhìn thẳng vào màn hình lớn và đọc câu thoại đầy xấu hổ.
“Anh ơi, em muốn chèo thuyền nhỏ trên cơ bụng anh.”
Khoảnh khắc giọng tôi vang lên từ điện thoại của Giang Đình Uyên, não tôi như đông cứng lại.
Tôi cầm micro, ngơ ngác nhìn người đàn ông ở dãy ghế khán giả đối diện.
Chỉ thấy anh ta ung dung gập điện thoại lại, khẽ cười.
Giọng nói trầm ấm vang khắp hội trường.
“Quấy rối nơi công cộng, cô Tần lại muốn ăn kiện à?”
Dân hóng drama lập tức nổ tung.
“Hahaha, thả thính nhầm ngay kim chủ của chương trình, trời ơi!”
“Không phải trước đó Tần Dĩ còn ám chỉ Giang Đình Uyên là kẻ trăng hoa trên một bài phỏng vấn à? Cô ta còn nói loại đàn ông như vậy có cho cũng không thèm?”
“Tin là hai người họ từng có gì với nhau, hay tin là mình là Tần Thủy Hoàng đây?”
Tôi nhanh chóng phản ứng lại, rõ ràng là tổ chương trình muốn bẫy để tôi và anh ta đấu đá.
Chỉ mất một giây để tôi lấy lại phong thái.
Tôi mỉm cười.
“Tổng Giang, tổ chương trình bấm nhầm số rồi, anh gấp cái gì?”
Giữa hàng trăm ánh mắt, tôi bình tĩnh nhả ra hai chữ: “Tự, luyến.”
Bình luận trực tiếp bùng nổ:
“Không hổ là Tần Dĩ, không sợ quyền thế!”
“Nghe nói nhà Tần Dĩ cũng có máu mặt đấy…”
Dưới khán đài, đạo diễn do dự muốn nói.
“Cô Tần…”
“Hửm?”
“Không bấm nhầm đâu…”
Tôi nheo mắt: “Ý gì mà không bấm nhầm?”
Đạo diễn cười gượng: “Anh ấy thực sự nằm trong danh sách người yêu cũ của cô trên điện thoại… Câu vừa rồi chính là câu cô ghi lại khi lưu số anh ấy.”
Tôi sững sờ ngước lên, chạm phải ánh mắt thích thú của Giang Đình Uyên.
Trong sự im lặng chết chóc, một bình luận V10 xuất hiện đầy hớn hở:
“Ố ồ ồ, Tần Dĩ thật sự từng qua lại với đại lão này!”
Cả đám đông: “!!!”
Bình luận tiếp tục nổ:
“Hồi đó đại lão còn nghèo, Tần Dĩ chê nghèo nên đá anh ta. Đá xong còn quên luôn.”
Cả đám đông: “Đỉnh của chóp!”
V10 lại tung thêm một câu nghi vấn:
“Nhưng nhưng, chẳng phải Giang Đình Uyên vừa mới đính hôn sao?”
Cả đám đông: “???”
2
Chương trình còn chưa quay xong, tôi và Giang Đình Uyên đã leo thẳng lên hot search.
Dân hóng hớt cãi nhau rầm rộ:
“Vị hôn thê của đại lão là ai vậy trời?”
Có người đăng một bức ảnh kèm bình luận: “Tôi đoán là Từ Giai Nghiên, bức ảnh chụp hai người họ ở sân bay đỉnh lắm luôn!”
Trong ảnh, người đàn ông mặc vest lịch lãm, người phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn, phối đồ mùa đông sang chảnh, đẹp đến mức leo thẳng lên hot search.
Bức ảnh được ca tụng là “đỉnh cao ảnh couple”, hàng loạt blogger đua nhau cosplay theo.
Cư dân mạng:
“Trước khi làm chương trình không điều tra trước à? Người yêu cũ đã có vị hôn thê rồi còn gọi điện thế này… Cạn lời.”
“Không giống sắp đặt của chương trình đâu. Nhìn biểu cảm của Tần Dĩ lúc đó kìa, trà xanh ghê. Cô ta chắc chắn cố tình.”
…
Khi chương trình kết thúc, cửa trước trường quay đã bị phóng viên bao vây kín mít.
Tôi đeo kính râm, vội vàng chạy ra cửa sau, chui vào chiếc xe thương vụ đang đợi bên đường.
Vừa tháo kính râm, tôi vừa lầm bầm:
“Đúng là xui xẻo, tôi khi nào thì từng hẹn hò với Giang Đình Uyên chứ?”
Thấy trong xe không ai trả lời, tôi tự nói với chính mình:
“Chắc chắn là do anh ta hồi đó quá tầm thường, nếu anh ta từng cho tôi sờ cơ bụng, tôi đời nào quên sạch như vậy?”
Vừa dứt lời, tôi quay đầu lại… chạm ngay vào mấy gương mặt lạ hoắc.
Giang Đình Uyên ngồi ngay bên cạnh tôi, trên đùi vẫn còn đặt xấp tài liệu đọc dở, giọng điềm nhiên chế giễu:
“Cô Tần chịu ngồi lên xe của một người tầm thường như tôi, thật vinh hạnh quá.”
Mấy người xung quanh cúi đầu, cố gắng nhịn cười.
Nhiệt độ trên mặt tôi bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Tay tôi đã đặt lên tay nắm cửa.
Chỉ chực mở ra và chạy ngay lập tức.
Nhưng nhìn đám phóng viên đang ùn ùn kéo đến bên ngoài, tôi lại do dự.
Nếu bây giờ để bọn họ thấy tôi bước ra từ xe Giang Đình Uyên, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Tôi lặng lẽ rút tay về, cố nặn ra một nụ cười.
“Phiền Giang tổng cho tôi đi nhờ một đoạn.”
Giang Đình Uyên chẳng thèm nhìn, lạnh nhạt ra lệnh:
“Lái xe.”
“Sảng khoái vậy?”
Không giống phong cách của anh ta chút nào…
Anh ta khẽ cười nhạt:
“Không cho cô sờ, liền thành người tầm thường. Nếu không cho cô đi nhờ, chẳng phải tội đáng muôn chết à?”
“Pfft…”
Mấy người phía sau cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Ngay cả tài xế cũng bật cười.
Mặt tôi nóng bừng, quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng quay phắt lại, đụng ngay ánh mắt sâu thẳm của Giang Đình Uyên.
Lập tức cụp đuôi.
Không thể cãi nhau với tư bản.
Đặc biệt là tư bản ác độc.
3
Không ngờ Giang Đình Uyên cũng có chút lương tâm, đưa tôi về tận khu chung cư.
Xe vừa dừng lại, từ xa đã thấy trước cửa căn hộ của tôi chật kín phóng viên.
Khu vườn nhỏ bị ánh đèn flash chiếu sáng như ban ngày.
Rõ ràng là không thể về được rồi.
“Cảm ơn Giang tổng nha…”
Tôi cười cười: “Có thể lùi xe ra một chút được không—”
Còn chưa nói xong, Giang Đình Uyên đã mở cửa xe bước xuống trước.
Chạm phải ánh mắt kinh ngạc của tôi, trợ lý của anh ta lịch sự lên tiếng:
“Cô Tần, hay là cô qua nhà Giang tổng nghỉ tạm một lát? Đúng lúc tối nay đội ngũ của chúng tôi họp ở đó.”
Dõi theo hướng tay anh ta chỉ, tôi thấy một căn biệt thự…
Có vẻ là lựa chọn hợp lý nhất rồi.
Tôi xuống xe, nhanh chóng lẽo đẽo theo sau Giang Đình Uyên, lén lút lẻn vào sân nhà anh ta.