Đăng Nhập Đăng Ký

Chỉ Là Người Cũ - Chương 1

1.

Nửa tiếng sau, tôi chụp ảnh sổ hộ khẩu mới, đăng lên vòng bạn bè.

Trang của con trai, tên là Kỷ Huyên.

Điện thoại Lăng Hạc Kim lập tức gọi đến, tôi tắt máy.

Ba mẹ chồng và đám họ hàng nháo nhào bình luận dưới bài.

Tôi chỉ trả lời một câu: “Đúng vậy, con trai tôi theo họ mẹ.”

Lần thứ mười điện thoại reo, tôi mới lười nhác bắt máy.

Giọng Lăng Hạc Kim đầy giận dữ:

“Kỷ Thư Ngôn, em thù dai đến mức này à? Giận thì giận, sao em dám tự tiện đổi tên con? Đã nói gọi là Lăng Huyên, sao giờ em đi khai là Kỷ Huyên?”

“Anh nói sẽ giải thích sau cơ mà, em không thể thông cảm chút à?”

“Hơn nữa con còn nhỏ, sau này có thể được đặc cách vào trường. Suất học này vốn để không, mẹ đơn thân như Triệu Dĩnh lại là đồng nghiệp và hàng xóm thì giúp một tay đã sao? Em cần gì làm quá lên vậy?”

Những lời chất vấn đó như dao cùn cứa vào tim tôi.

Hay lắm. Đã nhiều năm anh ta không gọi cả tên tôi như thế.

Chắc là thực sự nổi giận vì một nữ đồng nghiệp, đến mức quát mắng cả người vợ mới sinh con xong.

Triệu Dĩnh là y tá mới điều chuyển đến bệnh viện họ, cũng là bạn học đại học của anh.

Còn tôi với anh là thanh mai trúc mã, yêu nhau nhiều năm.

Anh lấy nhà tôi đi làm điều tốt với người khác, đã từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa?

Hồi lâu sau, tôi mới nghẹn ngào nói được một câu:

“Giỏi lắm.”

“Anh bảo tôi không cảm thông, vậy khi anh lén lút làm những chuyện này sau lưng tôi, có từng nghĩ đến việc bàn với tôi, tôn trọng tôi chưa? Nhân tiện báo cho anh biết, tôi không chỉ đổi tên con, mà còn làm lại sổ hộ khẩu mới rồi. Còn mấy giấy tờ anh lén lấy trong túi tôi như sổ đỏ, hộ khẩu tôi đã báo cảnh sát và nộp bằng chứng…”

Tôi vừa dứt lời, Lăng Hạc Kim lạnh lùng phán một câu:

“Kỷ Thư Ngôn, em thật quá đáng.”

Rồi dập máy.

Tôi biết, anh ta chắc đang vội đi tìm Triệu Dĩnh.

Trước đó không lâu, đồng nghiệp nhắn tin cho tôi: “Con gái của Triệu Dĩnh đã bị từ chối nhập học, cảnh sát cũng đến trường tìm hiểu vụ việc.”

Tôi về nhà, nhìn căn nhà ba mẹ để lại.

Lòng nghẹn đắng.

Ba mẹ tôi qua đời trong một chuyến cứu trợ quốc tế, năm đó tôi mới hai mươi.

Tôi đau đớn đến rối loạn, khóa cửa nhốt mình trong nhà, hoảng loạn khóc suốt.

Lăng Hạc Kim trong đêm mưa to đã trèo tay không lên tầng bốn, nhảy vào từ ban công.

Lúc tôi rũ rượi ngồi trên ghế sofa, vừa thấy anh xuất hiện, chúng tôi ôm nhau bật khóc.

Ôm chặt đến nỗi muốn hòa làm một.

Là anh và gia đình anh kéo tôi ra khỏi vực thẳm.

Có lẽ anh đã quên.

Chúng tôi từng yêu cuồng si như thế, chứ không phải chỉ có chuyện cơm áo gạo tiền nhạt nhòa.

Tôi không chỉ là người thân của anh, mà còn là người anh yêu.

Tôi dẹp hết tủi thân, cất sổ hộ khẩu vào ngăn kéo.

Vô tình thấy cặp nhẫn cưới ở bên trong.

Lại nhìn khuôn mặt con thơ đang ngủ say, lòng chợt mềm lại.

Tôi chụp ảnh cặp nhẫn ôm sát nhau, gửi cho Lăng Hạc Kim: “Đừng quên.”

2.

Lăng Hạc Kim không trả lời tin nhắn.

Tối hôm đó cũng không về nhà.

Bình thường anh hay trực đêm nên không về cũng không lạ.

Nhưng lần này, tôi biết là vì giận tôi.

Hôm sau, tôi cùng chị Lan bảo mẫu đưa con đi khám sức khỏe đầy tháng.

Chờ đèn đỏ ở ngã tư, chị Lan bỗng kêu lên:

“Ơ, kia có phải bác sĩ Lăng không? Người ngồi bên cạnh giống mẹ của Kỳ Kỳ lắm.”

Tôi nhìn theo tay chị.

Là xe của Lăng Hạc Kim.

Qua cửa kính hạ một nửa, tôi thấy anh và Triệu Dĩnh đang trò chuyện vui vẻ.

Trong lúc đèn đỏ, cô ta cầm sandwich đút cho anh ta ăn.

Anh ta nghiêng đầu cắn một miếng, mặt đầy dịu dàng hiếm thấy.

Tối qua không về nhà, sáng sớm lại lái xe đến đón cô ta.

Vậy mà anh ta quên mất hôm nay là ngày khám sức khỏe cho con.

Triệu Dĩnh đeo đôi khuyên tai Van Cleef & Arpels.

Nếu tôi nhớ không nhầm, đó là quà anh mua khi tôi đau đẻ.

Lúc tôi quằn quại vì co thắt tử cung, anh bảo tôi chọn mẫu yêu thích, nói là quà sinh con.

Đáng lẽ, hôm nay anh phải tự tay đeo cho tôi.

Giờ, nó nằm trên tai người khác.

Chị Lan tức giận chửi thề:

“Thật không biết xấu hổ! Mẹ Kỳ Kỳ ngày nào cũng lấy cớ hàng xóm rồi tìm đến bác sĩ Lăng, giờ thì dính nhau như keo.”

Tôi siết chặt nắm tay.

Đèn sắp chuyển xanh.

Tôi lấy tã bẩn của con, ném vào trong xe qua cửa kính.

Hai người trong xe bị giật mình, định cãi lại.

Vừa nhìn thấy tôi, mặt cả hai lập tức cứng đờ.

Tôi lạnh lùng nói:

“Xuống đây!”

Lăng Hạc Kim vội tấp xe vào lề, xuống xe trêu đùa con trai.

“Em và bảo mẫu định đi đâu vậy?”

Tôi nghiến răng, môi mím chặt.

Chị Lan trả lời thay: “Đưa Huyên Huyên đi khám sức khỏe cộng đồng.”

Triệu Dĩnh vẫn ngồi yên trên ghế phụ.

Chỉ miễn cưỡng cười chào tôi:

“Chào buổi sáng, Thư Ngôn! Em mới hết cữ mà đã ra ngoài rồi sao?”

Tôi trừng mắt nhìn cô ta, lửa giận tràn đầy trong mắt:

“Xuống xe!”

Cô ta hoảng hốt bước xuống, luống cuống nhìn tôi.

“Tôi hỏi, khuyên tai ở đâu ra?”

Lăng Hạc Kim chắn trước mặt cô ta, nhíu mày, không vui:

“Hôm qua Triệu Dĩnh và Kỳ Kỳ bị sỉ nhục ở trường, suýt nữa bị coi là kẻ trộm. Hôm nay là sinh nhật cô ấy, anh tặng hoa tai xem như bù đắp. Dù sao thì vì em không chịu nhường suất học mà Kỳ Kỳ phải học trái tuyến cách nhà hơn chục cây số. Em không thấy áy náy à?”

Ánh mắt tôi lạnh như băng, nhìn chằm chằm anh ta không nói.

Chúng tôi giằng co một lúc, cuối cùng Triệu Dĩnh luống cuống định tháo hoa tai xuống:

“Em không biết đôi này quan trọng thế… Thôi, em trả lại, Thư Ngôn đừng giận nữa, còn có con ở đây mà.”

Lăng Hạc Kim giữ tay cô ta lại, giọng trầm:

“Đã là quà tặng thì sao lại lấy lại được?”

Rồi anh ta quay sang tôi:

“Nếu em thực sự thích đôi hoa tai đó, anh sẽ mua cho em vài đôi khác. Được chưa?”

Xem ra, anh ta thực sự không hiểu.

Cũng thực sự đã quên.

Chuyện này không phải vì hoa tai.

Mà là vì lòng tự trọng của tôi.

Món quà anh đã hứa với tôi, lại đem tặng cho người đàn bà khác đó là chà đạp lên tôn nghiêm của tôi.

Là khiêu khích ranh giới cuối cùng của tôi.

Tôi nhớ lại thời đại học, hai người họ từng rất thân thiết, còn từng dính phải tin đồn tình ái.

Cả lồng ngực tôi nghẹn lại, giọng cũng nhuốm vị chua chát:

“Nếu anh chán tôi rồi thì cứ nói thẳng, tôi bảo đảm sẽ không mặt dày đeo bám đâu!”

Không ít người đi đường bị tiếng cãi vã hấp dẫn, chậm bước lại ngoái đầu nhìn.

Lăng Hạc Kim cau mày, giọng càng thêm bực bội:

“Em nói linh tinh cái gì vậy? Đây là ngoài đường đó! Em muốn gây chuyện cho mọi người đều mất mặt mới vừa lòng sao?”

Tôi không lùi bước, nhìn thẳng Triệu Dĩnh:

“Đôi hoa tai đó là của tôi.”

Cô ta cắn môi, chỉ đành tháo xuống đưa cho tôi.

Tôi cầm lấy, rồi thẳng tay ném vào dòng xe cuồn cuộn.

Một chiếc xe tải lao đến, cán nát đôi hoa tai méo mó không còn hình dạng.

Lăng Hạc Kim bật cười khẩy, ánh mắt đầy mỉa mai:

“Chúng tôi còn phải đi làm. Tạm biệt.”

Nói rồi, anh ta kéo Triệu Dĩnh lên xe, rồ ga bỏ đi.

Tôi đứng đó, móng tay bấm sâu vào da thịt.

Ngọn lửa trong lòng dần biến thành nước mắt nóng hổi, lặng lẽ trào ra khỏi khóe mắt.

3.

Về đến nhà, tôi dặn chị Lan không cần gọi tôi ăn cơm.

Rồi khóa cửa phòng, lặng lẽ nằm trên giường.

Tôi cố nhớ lại, giữa tôi và Lăng Hạc Kim rốt cuộc đã sai ở đâu.

Tại sao lại bước tới tình cảnh ngày hôm nay.

Đến khi tôi mơ màng tỉnh lại, trên điện thoại đã hiện vài cuộc gọi nhỡ của Lăng Hạc Kim.

“Alo, chồng à.”

Giọng tôi khản đặc, mang theo chút mơ hồ của người mới tỉnh ngủ.

Tiếng quát giận dữ từ đầu dây bên kia vọng sang:

“Kỷ Thư Ngôn, em làm giáo viên mà cư xử chẳng khác gì mấy bà buôn chuyện đầu ngõ cuối hẻm là sao? Em có biết bây giờ cả khu đều đồn ầm lên rằng Triệu Dĩnh là tiểu tam không? Con gái cô ấy bị đám trẻ trong khu tẩy chay, về nhà khóc lóc cả buổi!”

“Triệu Dĩnh hôm nay khóc suốt trong bệnh viện. Anh nói lại lần nữa, anh và cô ấy chỉ là đồng nghiệp, không có chuyện ngoại tình! Cô ấy càng không phải tiểu tam! Làm ơn đừng tự suy diễn rồi tung tin lung tung có được không?”

Câu mở đầu như mưa rào xối thẳng vào đầu, khiến tôi bốc hỏa.

“Lăng Hạc Kim, theo anh thì thế nào mới gọi là ngoại tình? Phải ngủ với nhau hay sinh con rồi mới tính à? Đôi khuyên tai mấy chục triệu nói cho là cho, anh nghĩ mình là thánh sống chắc?”

Bên kia im lặng một lúc, rồi anh thở dài.

Tôi vì tức giận quá mà ho sặc sụa.

Anh dịu giọng:

“Thư Ngôn, em không khỏe à? Nghỉ ngơi cho tốt đi, tối nay anh về sớm.”

Tôi đưa mu bàn tay sờ trán, có chút nóng.

Uống ngụm nước, rồi lại ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại lần nữa đã là trưa hôm sau.

Toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi, đầu đau như búa bổ.

Tôi đưa tay lên trán, mới phát hiện miếng dán hạ sốt.

Lăng Hạc Kim bế con trai bước vào phòng, đặt tay lên trán tôi:

“Tối qua em sốt cao, chị Lan nói lay mãi mà không tỉnh, người nóng hừng hực. Anh phải cho em uống thuốc hạ sốt.”

Tôi “ừ” một tiếng.

“Anh không đi làm sao?”

Ánh mắt anh thoáng vẻ mệt mỏi:

“Em thế này rồi, anh yên tâm đi làm kiểu gì? Em nghĩ anh là cục đá chắc?”

Nói rồi, anh cúi đầu khẽ cọ cọ bàn chân bé xíu của con trai, giọng dịu lại:

“Với lại, anh cũng không nỡ xa tiểu bảo bối của anh đâu. Ca mổ của anh dời sang mai rồi, hôm nay ở nhà chăm hai mẹ con cho trọn ngày. Dù con mang họ Lăng hay họ Kỷ, thì cũng là con trai của anh. Ba mẹ anh còn gọi điện căn dặn, không được vì chuyện con mang họ Kỷ mà giận dỗi với em.”

Nhắc đến ba mẹ chồng, ngọn lửa trong lòng tôi nguôi đi phần nào.

Tôi đứng dậy thay đồ, vừa nhìn lên bàn trang điểm liền phát hiện một chiếc hộp đặt ngay ngắn ở đó.

Gương mặt tôi thoáng hiện vẻ bất ngờ.

“Không phải em rất thích cái túi này sao? Tuần trước có thằng bạn học anh bay sang châu Âu, anh nhờ nó mang về hộ. Đáng lẽ hôm qua đã định đưa cho em, mà anh mổ liền mấy ca nên bận quá quên mất.”

Chiếc túi giới hạn này tôi đã để trong mục yêu thích rất lâu.

Tiếc là trong nước không có, vậy mà anh vẫn nhớ.

Tôi không nhịn được cong môi cười.

“Cảm ơn anh, bác sĩ Lăng.”

Chị Lan mang bát cháo loãng vào phòng.

“Thư Ngôn à, tối qua thằng bé khóc đến tận nửa đêm, em thì sốt không ngừng. Bác sĩ Lăng vừa làm nguyên ngày ở bệnh viện, về lại chăm vợ con cả đêm không ngủ. Cũng khổ lắm.”

Tôi biết, chị Lan đang khuyên tôi.

Thôi được, tạm thời tôi tha cho anh.

Chỉ cần từ nay anh giữ khoảng cách rõ ràng với Triệu Dĩnh, tôi có thể không truy cứu nữa.

Nhưng tôi chỉ cho phép anh sai lầm một lần.

Nếu có lần sau, thì cuộc hôn nhân này, cũng đến hồi kết thúc.
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!