Đăng Nhập Đăng Ký

Hồi Ức Của Người Vợ - Chương 1

1.

Hôm đến nhận giấy ly hôn, tôi cố ý mặc bộ vest mà Phương Hạ mua tặng.

Cô ấy vốn định đi cùng, nhưng tôi từ chối.

Tôi không nắm chắc được tính khí của Hàn Sương.

Hàn Sương là vợ tôi. Chính xác hơn thì, sau khi con dấu trên tờ giấy ly hôn được đóng xuống, cô ấy sẽ là vợ cũ.

“Vậy anh không được nhìn cô ta thêm một cái nào đâu đấy, em sẽ ghen đấy.”

Phương Hạ cố tình kéo cà vạt tôi, giọng nũng nịu.

Dáng vẻ dỗi hờn của cô ấy khiến tôi càng chắc chắn rằng: ly hôn với Hàn Sương là quyết định đúng đắn nhất đời tôi.

Hàn Sương lúc nào cũng nghiêm túc đến mức nhàm chán.

Ngay cả khi ở trên giường cũng chẳng khiến tôi hứng thú nổi.

Khác hẳn với Phương Hạ – trẻ trung, cuồng nhiệt và thấu hiểu tôi.

“Được rồi.”

“Tôi hứa với em.”

Tôi khẽ cốc nhẹ vào mũi cô ấy, tâm trạng vui vẻ không thôi.

Vậy nên tôi đến sớm, đứng chờ trước cửa Cục Dân chính, háo hức chờ đón một cuộc đời mới.

Hàn Sương đến sớm hơn giờ hẹn nửa tiếng.

Cô ấy vẫn như trước – đơn điệu, lạnh nhạt.

Dù đã cởi bỏ đồng phục công sở, toàn thân vẫn chỉ toàn những gam màu xám, trắng, đen nhạt nhòa.

“Tôi đã lấy số thứ tự rồi, đi thôi.”

Tờ giấy hẹn trong tay tôi bị vò nhàu, lòng tôi vừa hồi hộp, vừa phấn khích.

Hàn Sương gật đầu, bước đi trước, không nói một lời.

Cho đến khi nhân viên đưa giấy ly hôn cho cả hai, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nhớ dọn đồ đi sớm.”

“Từ giờ đừng liên lạc gì nữa.”

2.

Hàn Sương đi vội.

Cô không nói rõ bao giờ sẽ dọn đồ khỏi nhà.

Tôi bắt taxi về.

Xe để lại cho cô ấy, còn nhà là của tôi.

Về chuyện phân chia tài sản, bạn bè xung quanh đều bảo tôi được lợi.

Nhưng tôi lại không nghĩ thế.

Hôm bàn chuyện ly hôn, tôi bảo cô ấy muốn gì thì cứ nói, trong khả năng tôi chịu được thì sẽ đồng ý.

Không ngờ cô chỉ liếc qua rồi ký luôn vào giấy, thậm chí hôm đó còn đi làm thủ tục cùng tôi.

Buổi hẹn tại Cục Dân chính là tôi lén đặt trước, vốn chẳng dám trông đợi sẽ giải quyết được chỉ trong một lần.

Mở cửa bước vào nhà, hơi lạnh phả ra khiến tôi rùng mình.

Cửa sổ vẫn mở, những chậu cây cảnh bị lạnh đến mức úa tàn, rũ rượi.

Tôi đảo mắt nhìn quanh, mọi thứ dường như vẫn còn, mà lại cảm giác thiếu đi điều gì đó.

Tôi kiểm tra két sắt trong phòng làm việc.

Mấy món đồ sưu tầm của tôi vẫn nguyên vẹn, cả mấy sợi dây chuyền vàng từng mua cho Hàn Sương sau khi cưới cũng còn.

Chỉ có mấy quyển sách luật trên kệ là thấy vơi đi ít nhiều.

Tôi tìm một chiếc thùng, nhét hết những cuốn sách cô ấy thích vào đó.

Rồi tôi vào phòng ngủ.

Quần áo của Hàn Sương hình như cũng thiếu vài bộ, phần còn lại tôi gom hết bỏ vào thùng.

Sau khi dọn xong, tôi gọi cho cô ấy.

Vẫn như mọi khi.

Tiếng nữ máy báo đều đều vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Tôi dứt khoát gọi dịch vụ giao hàng nhanh, gửi thẳng đến chỗ làm của Hàn Sương.

3

Tôi đưa Phương Hạ đi đến showroom 4S để lái thử xe thì shipper gọi điện đến.

“Anh Chu, bên nhận từ chối hàng rồi ạ.”

“Anh muốn em trả lại hay xử lý thế nào?”

Shipper có vẻ khó xử.

Tôi vừa định mở miệng thì Phương Hạ giật lấy điện thoại.

“Cô ta không cần thì vứt đi.”

“Không bắt cô ta tự xách đi đã là quá khách sáo rồi.”

Phương Hạ bực mình.

Tôi ỉu xìu không nói gì nữa, nên khi mua xe, tôi nghe theo yêu cầu của Phương Hạ mà nâng cấp đủ thứ.

Phương Hạ thích xe, tôi cũng vậy.

“Ngày nhận xe, mình lái thẳng đi du lịch luôn, ăn mừng một phen.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Chiếc xe này là thứ tôi ao ước từ rất lâu rồi.

Lần đầu tiên tôi đề xuất đổi xe, Hàn Sương chẳng buồn hỏi lý do đã lắc đầu từ chối.

Cô ấy không đồng ý tôi mua xe off-road.

“Tốn xăng, chẳng thực tế. Nếu nhất định muốn mua thì mua xe điện.”

Trong mắt Hàn Sương, tính thực dụng luôn được đặt lên hàng đầu.

Nhưng Phương Hạ thì khác.

Cô ấy ủng hộ mọi quyết định của tôi, còn có chung sở thích và đam mê.

Phương Hạ là kiểu người hành động.

Tối đó đã lên xong lịch trình cho chuyến du lịch bằng xe tự lái.

Tôi vừa tắm xong bước ra thì thấy cô ấy vừa tắt máy tính.

“Chồng ơi.”

“Cuối tuần ba mẹ em gọi tụi mình về nhà ăn cơm.”

Phương Hạ chưa bao giờ gọi tôi là “chồng”.

Dù là lúc trên giường cao trào nhất, cô ấy cũng từ chối gọi như vậy.

Cô ấy nói chỉ khi tôi đã ly hôn với Hàn Sương, hai đứa mới thật sự là ở bên nhau.

Ví dụ như bây giờ.

Tôi ôm Phương Hạ vào lòng, vừa phấn khích vừa xúc động.

Không nói quá chứ, nếu cô ấy muốn hái sao, tôi cũng sẽ tìm cách hái bằng được.

4

Tôi quen Phương Hạ trong một chuyến cắm trại.

Đó là vào một cuối tuần.

Bạn bè rủ tôi và Hàn Sương cùng tham gia hoạt động ngoài trời.

Hàn Sương như mọi khi, làm tụt hết hứng.

Cô ấy nói phải tăng ca xử lý hồ sơ.

Cũng may cô ấy không đi, mà cũng không ngăn cản tôi đi.

Nhờ vậy, tôi mới gặp được Phương Hạ – một cô gái hoạt bát, tràn đầy sức sống.

Có thể vì mưa dầm lâu ngày gặp được nắng, hoặc vì gặp đúng người mình thực sự rung động.

Nụ cười của Phương Hạ như một cú đánh trúng tim tôi ngay lập tức.

Cô ấy đi đến đâu, nơi đó bỗng rộn ràng hẳn lên.

Từ sau hôm đó, hình ảnh Phương Hạ cười với đôi mắt cong cong như trăng khuyết và hai lúm đồng tiền sâu hoắm cứ lởn vởn mãi trong đầu tôi.

Chúng tôi trao đổi liên lạc, thi thoảng nhắn vài câu chuyện phiếm.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ đi quá giới hạn với Phương Hạ.

Nhưng tôi không thể cưỡng lại sức hút từ những ý tưởng mới mẻ và sự nhiệt thành của cô ấy.

Thế giới của Phương Hạ rực rỡ sắc màu, hoàn toàn trái ngược với sự đơn điệu của Hàn Sương.

Cô ấy như hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, làm lòng tôi gợn sóng từng đợt.

Từ đó về sau, cuối tuần nào tôi cũng hẹn đi chơi với Phương Hạ.

Hàn Sương chưa từng hỏi một câu.

Cô ấy chỉ dặn dò tôi nhớ cẩn thận trên đường.

Con người của cô ấy giống y như nghề nghiệp – khô khan, cứng nhắc, không có chút thú vị.

Phương Hạ thì khác, cô ấy thường nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ rồi khen:

“Chị ấy là thẩm phán mà! Giỏi thật đấy!”

Thậm chí còn nhắc nhở tôi:

“Không yêu vợ mình thì đâu phải đàn ông tốt.”

Càng nghe những lời đó, tôi càng không kiềm được tình cảm mãnh liệt dành cho Phương Hạ.

Cho đến khi cô ấy chịu ở bên tôi.

Chúng tôi bắt đầu hẹn hò thường xuyên, chìm vào những ngày tháng yêu đương say đắm.

Tôi cũng hứa với cô ấy, sẽ sớm chấm dứt mọi ràng buộc với Hàn Sương.

5

Cuối tuần.

Phương Hạ lần đầu đưa tôi về ra mắt bố mẹ cô ấy.

Tôi mua một chai rượu Mao Đài Trung Hoa và một đống thực phẩm bồi bổ mà chính Phương Hạ gợi ý.

So với lần đầu chỉ vài câu trò chuyện qua loa trên bàn cơm mà tôi và Hàn Sương đã bàn xong chuyện cưới xin, thì lần này long trọng và chính thức hơn nhiều.

“Dù gì anh cũng là người từng ly hôn. Em không để tâm, nhưng ba mẹ em thì vẫn lo lắng.”

“Thấy anh đối xử tốt với em như vậy, ba mẹ em mới yên tâm giao em cho anh.”

Phương Hạ khoác tay tôi, cố gắng làm dịu tâm trạng của tôi.

Cô ấy tưởng vì mình bắt tôi mua nhiều nên tôi không vui.

Thực ra là tôi đang hồi hộp.

Phương Hạ lúc nào cũng dịu dàng, nhưng lại không hiểu rằng yêu cũng đồng nghĩa với luôn cảm thấy mình còn thiếu sót.

Tôi chỉ sợ mua chưa đủ nhiều, chưa đủ tốt.

Khi bàn tới chuyện sính lễ, bố mẹ Phương Hạ bảo theo phong tục bên họ thì cần 388.000.

So với 88.000 mà Hàn Sương từng nhận thì đúng là cao hơn hẳn.

Phương Hạ nheo mắt cười: “Sính lễ là anh tặng em, của em rồi thì cũng là của anh thôi.”

Nghe cô ấy nói, lòng tôi ấm lên từng đợt.

88.000 kia của Hàn Sương, thực ra là tiền của chính cô ấy.

Lúc tôi và Hàn Sương vừa đính hôn, nhà ở quê cần sửa sang.

Tôi gọi cho Hàn Sương mượn tạm, cô ấy không từ chối, nhưng bắt tôi viết giấy vay tiền, nói rằng đó là sính lễ, không thể cứ thế mà đòi lại.

Sau này, tôi dứt khoát mua nhà mới trong thành phố, căn cũ cũng chẳng sửa nữa.

Giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ đầu, tôi và Hàn Sương đã chẳng hợp.

Chỉ là lãng phí cả một quãng thanh xuân đẹp đẽ.

6

Sau chuyến du lịch tự lái cùng Phương Hạ, chúng tôi đi đăng ký kết hôn.

Gọi là kết hôn trong chuyến đi, không tổ chức đám cưới.

Nhưng vẫn mời khá nhiều bạn bè đến chung vui.

Trong bữa tiệc, tôi uống khá nhiều.

Vui thật sự.

Tôi đã cưới được người phụ nữ mình yêu.

Những tháng ngày chán nản bên Hàn Sương cuối cùng cũng khép lại.

Tôi cảm thấy mình như sống lại.

Từng hơi thở đều tươi mới, hân hoan.

Tôi xin nghỉ thêm vài ngày phép.

Cùng Phương Hạ cuộn mình ở nhà, dính nhau như sam không rời nửa bước.

Cô ấy vừa ngọt ngào vừa tự nhiên, nũng nịu đòi tôi mua quà.

Đồ xa xỉ trong nhà chất đống, cái nào cũng long lanh.

“Chồng yêu à, anh đúng là tuyệt nhất.”

“Yêu chết anh rồi.”

Phương Hạ quấn lấy tôi, đúng là không đỡ nổi.

Không giống Hàn Sương.

Mỗi lần tặng cô ấy đồ hiệu, không những không vui, còn chê là phù phiếm, không thực tế.

Càng so sánh càng thấy, tôi và Hàn Sương thật sự là sai quá sai.

Tôi quen Hàn Sương qua buổi xem mắt.

Bố mẹ tôi thích cô ấy vì học vấn và công việc tốt, tốt nghiệp cả cử nhân lẫn thạc sĩ ngành luật, ra trường liền vào làm ở tòa.

Vì thế, lúc ly hôn với Hàn Sương, tôi và Phương Hạ thực ra đều có chút lo lắng.

Cô ấy là thẩm phán mà.

Nếu thật sự cứng rắn, chuyện ly hôn chắc chắn sẽ không suôn sẻ, và tôi khó mà chiếm lợi thế.

Nhất là sau hôm đó, khi ở bãi đậu xe dưới nhà, cô ấy tận mắt bắt gặp tôi và Phương Hạ bên nhau.

May mà Hàn Sương quyết đoán, đồng ý ly hôn rất nhanh, giúp chúng tôi tiết kiệm được không ít công sức thương lượng.

Tôi vẫn tin rằng mình đang sống cuộc đời mình mong muốn.

Nhưng rồi tôi nhận ra, Phương Hạ sau khi kết hôn không còn giống Phương Hạ mà tôi từng quen nữa.

7

“Nhưng mà… người ta còn trẻ mà.”

“Lão Chu à, gái trẻ đẹp thì phải dùng tiền mà chiều chứ.”

“Anh nghĩ xem, một đứa vừa tốt nghiệp đại học thì có thể nhắm vào anh vì cái gì chứ?”

Bạn tôi vừa rót rượu vào ly tôi, vừa buông lời.

Vài hôm trước, tôi và Phương Hạ có trận cãi vã đầu tiên kể từ ngày quen nhau.

Không phải lớn chuyện, nhưng tôi vẫn thấy khó chịu.

“Tôi biết chứ.”

“Tôi cũng đâu bảo cô ấy thực dụng hay hoang phí, chỉ là…”

Chỉ là sau khi nhìn thấy hóa đơn thẻ tín dụng khổng lồ, tôi không kìm được mà phát cáu.

Phương Hạ mê hàng hiệu.

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, cái gì cũng là đồ của thương hiệu lớn.

Tôi cũng biết chuyện này từ trước khi cưới.

Nhưng tôi không ngờ cô ấy có thể mua liên tục mấy mẫu túi giới hạn chỉ trong một tháng, thậm chí có vài cái mua về còn chưa tháo túi chống bụi.

Tủ giày, phòng thay đồ trong nhà đều bị cô ấy nhét đầy ắp.

“Thôi…”

“Tôi cũng không biết phải nói thế nào nữa.”

Tôi ngửa cổ uống cạn ly rượu trước mặt, lắc đầu.

Bạn tôi cười khẩy:

“Hồi trước vợ cũ không cần, anh cứ ép tặng.

Giờ Phương Hạ tự mua thì anh lại khó chịu.”

Lâu rồi không nghe ai nhắc tới Hàn Sương.

Tôi bất giác khựng lại.

Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh mỗi lần tôi tặng quà cho Hàn Sương trước kia.

“Em nói rồi, đừng mua túi nữa.

Em mang đi làm không hợp đâu, trả lại đi.”

“Để dành tiền, kỳ nghỉ tới đưa ba mẹ đi du lịch cũng được mà.”

Sau này, đúng là chúng tôi có đi du lịch mấy lần thật.

Tôi cau mày, như vừa chợt nhớ ra.

Tiền chi cho các chuyến đi đó, phần lớn đều do Hàn Sương dùng thẻ lương của cô ấy chi trả.
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!