Trong khoảnh khắc yếu đuối nhất, người tôi nghĩ đến là Cố Bắc Thần.
Tôi run rẩy bấm số anh, chờ chuông đổ vang dài…
Cuối cùng, điện thoại cũng được bắt máy.
Chưa kịp nói gì, tôi đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng vọng ra từ đầu dây bên kia:
“Nếu không phải cô ta theo tôi bảy năm, tôi sớm chia tay rồi.”
“Cô ta tìm tôi có gì quan trọng? Toàn mấy chuyện cỏn con vớ vẩn thôi.”
Lòng tôi như bị giội nguyên xô nước đá.
Giữa mùa hè, tôi lại lạnh đến thấu xương.
Tôi từng nghĩ mình quan trọng với anh.
Dù sao những lúc ân ái, anh vẫn dịu dàng gọi tôi một tiếng “Khả Khả.”
Thế mà trước mặt người con gái anh yêu, Bạch Nguyệt Quang tên Lưu Mị Yên.
Tôi chỉ là một người dư thừa.
Nếu không vì 7 năm quá khứ, anh đã sớm vứt bỏ tôi không chút do dự.
Buồn cười thật đấy, Trương Khả Khả.
Tình yêu ngọt ngào mà cô tưởng tượng, trong mắt anh, chẳng qua chỉ là một mối quan hệ thể xác để giải tỏa ham muốn.
Ngoài giường ra, người đàn ông cô yêu sâu đậm ấy, đã bao giờ đối xử dịu dàng thật lòng với cô chưa?
Nằm trong phòng phẫu thuật, tôi thản nhiên nói với bác sĩ:
“Đứa trẻ này không cần giữ nữa.”
2.
Tôi xin nghỉ một tuần để dưỡng sức.
Tôi nhắn cho Cố Bắc Thần:
“Dạo này em mệt, anh có thể về nhà với em không?”
Nhưng suốt 7 năm, tôi chẳng chờ được anh.
Thậm chí anh còn chẳng nhắn lại một chữ.
Chắc lúc đó, anh đang ở bên Lưu Mị Yên.
Bạch Nguyệt Quang ở ngay bên cạnh, sao anh còn nhớ đến bữa cơm trắng nhạt như tôi?
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng, chút luyến tiếc cuối cùng dành cho Cố Bắc Thần cũng tan thành mây khói.
Biệt thự trống trải vắng lặng.
Tôi nhìn nơi đã sống suốt bảy năm, chẳng có gì lưu luyến.
Đóng gói đồ đạc, gọi taxi rời đi.
Tôi từng nghĩ đồ đạc sẽ nhiều lắm, ai ngờ chỉ hai vali là xong.
Giống như tôi nghĩ mình sẽ không nỡ rời xa Cố Bắc Thần.
Nhưng trái tim trống rỗng, chẳng còn cảm giác đau đớn.
Tôi cần chút thời gian bình tâm lại.
Sau đó sẽ tìm cơ hội nói chuyện, kết thúc rõ ràng.
Tôi không hèn mọn đến mức níu kéo một người đã khinh rẻ mình như thế.
Bảy năm bên nhau, có lẽ anh thấy ngại ngần không chủ động nói chia tay.
Nhưng tôi không nói, chắc anh cũng bức bối lắm.
Dù sao người anh yêu là Lưu Mị Yên, không phải tôi.
Tôi chuyển vào căn hộ mới, hai phòng một phòng khách, vừa đủ cho một người.
Nói cho đúng, căn hộ này cũng do tiền anh đưa mà tôi mua được.
Bảy năm bên nhau, anh cho tôi tổng cộng hai triệu. Tôi dùng một phần vay mua nhà.
Còn với Lưu Mị Yên?
Anh tặng quà sinh nhật cho cô ta cả chục triệu.
Thì ra, đàn ông tiêu tiền cho ai, chính là cách thể hiện trái tim thuộc về người đó.
Còn tôi trước giờ, chỉ là tự lừa mình dối người.
3.
Hai ngày sau, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ anh:
“Lưu Mị Yên sắp thực tập ở công ty, tạm thời chưa có chỗ ở, cô ấy sẽ ở nhà chúng ta mấy hôm.”
Không phải “em thấy được không?”
Chỉ là thông báo:
“Cô ấy sẽ đến ở, em chuẩn bị đi.”
Tôi có nên cảm động vì ba chữ “nhà chúng ta” mà anh dùng không?
Dù sao thì, trong mắt anh, biệt thự đó không chỉ là nhà của riêng anh, mà còn là của chúng tôi.
Nhưng tôi đã dọn ra rồi.
Căn biệt thự đó sẽ không còn là nhà của tôi nữa.
Nhà của tôi chỉ là căn hộ nhỏ hai phòng, yên tĩnh và sạch sẽ.
Kể từ giây phút tôi quyết định từ bỏ đứa trẻ, tôi đã biết…
Tôi và Cố Bắc Thần, không thể quay lại nữa.
Anh chẳng hề hỏi tôi sao lại gọi điện hôm ấy.
Càng không hỏi tôi có khỏe lại chưa, có ổn không.
Tất cả sự quan tâm của anh, chỉ dành cho Lưu Mị Yên.
Hai ngày sau, Cố Bắc Thần gọi điện:
“Sao em lại dọn đi?”
Tôi bật cười:
“Em đã dọn ra ngoài hơn một tuần rồi, bây giờ anh mới phát hiện à?”
Nếu không phải vì Lưu Mị Yên muốn dọn vào.
Anh có nhận ra tôi đã biến mất không?
“Đừng giận dỗi nữa.”
Giọng anh trầm thấp, có từ tính,
“Mị Yên chỉ ở nhờ nhà chúng ta vài hôm, đợi cô ấy tìm được nhà sẽ chuyển đi. Em trở về đi.”
“Nhà chúng ta?”
Tôi khẽ cười, “Căn biệt thự đó chắc là nhà của anh và Lưu Mị Yên, liên quan gì đến Trương Khả Khả này?”
Cố Bắc Thần cười lạnh:
“Anh đã xuống nước nói thế rồi, em còn không biết điều thì cứ ở bên ngoài đi!”
Cuộc gọi kết thúc.
Tới giờ, Cố Bắc Thần vẫn không hỏi tôi ngày hôm đó gọi cho anh là vì chuyện gì.
Có mệt không, có đau không, đã khỏe lại chưa.
Anh chưa từng hỏi một câu.
Trong lòng anh, chỉ có một người là Lưu Mị Yên.
4
Tôi cũng được xem là có chút địa vị trong công ty, là trưởng bộ phận thiết kế.
Hôm đó, Cố Bắc Thần cuối cùng cũng xuất hiện ở công ty, gọi tôi vào phòng làm việc, chỉ để nói chuyện thực tập của Lưu Mị Yên.
“Mị Yên sẽ đến công ty thực tập, em là trưởng bộ phận thiết kế, dẫn dắt cô ấy một chút.”
Cố Bắc Thần vẫn anh tuấn cao ráo như trước, cả người toát lên khí chất uể oải đầy mê hoặc.
Trước đây, mỗi lần nhìn thấy anh ta, tôi như bị đánh úp bởi hormone, anh ta nói gì, tôi đều ngoan ngoãn nghe theo.
Nhưng kể từ ngày mất đứa bé đó, tôi đã tỉnh táo rồi.
“Một thực tập sinh như Lưu Mị Yên, để tôi – trưởng bộ phận – hướng dẫn, có phải hơi làm quá không?” Tôi bình thản nói, “Cho một người trong nhóm tôi kèm cặp là đủ rồi.”
Cố Bắc Thần khẽ cau mày: “Em đang ghen với Mị Yên à?”
Ghen?
Tôi e là không có tư cách ấy.
“Tôi chỉ đang nói chuyện công việc.” Tôi bật cười nhạt.
“Tôi định đào tạo Mị Yên thành trưởng bộ phận thiết kế.” Cố Bắc Thần chậm rãi nói. “Để em dẫn dắt cô ấy sớm, sẽ giúp cô ấy làm quen với công việc, tiết kiệm được nhiều phiền toái.”
Về tình cảm, tôi đã là một kẻ thua cuộc không còn gì để mất. Nhưng trong công việc, tôi không muốn mình cũng trở thành vật hi sinh vì Lưu Mị Yên.
“Anh muốn đào tạo cô ấy làm trưởng bộ phận, còn tôi thì sao?”
Tôi khó tin nhìn anh ta. Từ trước tới giờ, tôi luôn tận tụy làm việc, chưa từng mắc sai sót.
Tôi đã cống hiến nhiều như thế cho công ty, tại sao lại phải nhường vị trí cho Lưu Mị Yên?
Cố Bắc Thần đan tay lại: “Chi nhánh ở thành phố S đang thiếu tổng giám đốc. So với làm trưởng bộ phận ở trụ sở, làm tổng giám đốc ở chi nhánh có tương lai hơn.”
Nghe như thể anh ta đang lo nghĩ cho tôi vậy.
Tôi chẳng thể duy trì nổi nụ cười mỉa mai bên môi.
Muốn điều tôi ra khỏi thành phố A, tiện thể giữ Lưu Mị Yên bên cạnh.
Tính toán của anh ta gần như muốn nện thẳng vào mặt tôi rồi.
“Tùy anh, miễn anh vui là được.” Tôi thản nhiên đáp.
Xem ra, không chỉ tình cảm cần chia tay, ngay cả công việc, tôi cũng nên chuẩn bị nghỉ việc cho sớm.
5
Năng lực của Lưu Mị Yên cũng ổn, tôi dạy gì, cô ta học cái đó rất nhanh.
Tôi quyết định, sau khi dạy xong những điều cơ bản nhất, tôi sẽ nghỉ việc.
Tôi lướt xem vài cuộc thi thiết kế trang sức, đúng lúc ở thành phố A sắp diễn ra một cuộc thi lớn nhất trong nước, tôi đăng ký tham gia.
Mấy ngày nay, sau giờ làm, tôi ở lại công ty chuẩn bị bản thiết kế.
Theo lý thì Lưu Mị Yên đã làm xong việc, nhưng cô ta vẫn ở lại công ty, danh nghĩa là “tăng ca” cùng tôi.
Vài hôm sau, Cố Bắc Thần nhắn tin cho tôi.
“Mị Yên mới làm việc, chắc không nhiều việc đến thế, sao lại tăng ca liên tục?”
Câu này, anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?
Anh không nên hỏi thẳng Lưu Mị Yên, người tự nguyện ở lại công ty vẽ thiết kế sao?
Tôi không trả lời. Cố Bắc Thần liền gọi điện trực tiếp.
“Trương Khả Khả, vừa vừa phải phải thôi. Mị Yên nói em bắt cô ấy ở lại giúp vẽ thiết kế, giờ này rồi vẫn chưa về. Em ghen cũng đừng hành hạ cô ấy.”
Tôi á khẩu.
Thì ra Lưu Mị Yên nói với Cố Bắc Thần rằng tôi yêu cầu cô ta tăng ca để vẽ thiết kế.
Tôi bật cười.
Cô gái trông có vẻ ngoan hiền này, bên trong thật đúng là đầy mưu mô.
“Nếu tôi nói tôi không bảo cô ấy tăng ca, anh tin không?”
“Nếu em không bắt cô ấy tăng ca, cô ấy sẽ ở lại công ty vẽ thiết kế?” Cố Bắc Thần vặn lại.
Thôi xong, câu hỏi đó xem như hỏi uổng.
Cứ dính đến Lưu Mị Yên là Cố Bắc Thần mất hết lý trí, tất nhiên cũng chẳng thèm nghe tôi giải thích.
“Coi như tôi bảo cô ấy tăng ca đi. Không có việc gì nữa thì tôi cúp máy.”
Tôi cúp máy ngay, không để Cố Bắc Thần nói thêm lời nào.
Trước khi rời đi, tôi quay sang nói với Lưu Mị Yên:
“Tôi về đây. Cô cứ tiếp tục tăng ca nhé.”
Lưu Mị Yên mỉm cười dịu dàng: “Vâng, trưởng bộ phận.”