Mẹ tôi là một con rồng. Bà đã đẻ hai quả trứng, và tôi.
Ban đầu, mẹ nhận ra những quả trứng nhưng lại không nhận ra tôi, nghĩ rằng tôi là một loại ký sinh trùng, nên đã ngậm rồi ném tôi đi.
Mãi cho đến khi chợt nhớ ra đã từng gần gũi với một "kẻ hai chân", mẹ tôi mới tức tốc quay lại trong đêm để nhặt tôi về.
1
Cả đời mẹ ta ngoài ăn thì chỉ có ngủ.
Ngủ cùng đủ loại giống đực.
Có trứng thì đẻ, chưa từng ấp, để mặc tự sinh tự diệt.
Lần này lại đẻ ra một người, thân thể đỏ hỏn, đủ tay đủ chân, biết động đậy, biết khóc lóc.
Mẹ ta nhất thời không biết phải xử trí ra sao.
Bà cào cào ta hồi lâu, lẩm bẩm:
“Không có móng, không có răng, đến cả cái vỏ cũng không có.”
Bà thử ném ta lên trời.
Thấy ta rơi thẳng xuống, vội hốt hoảng đưa tay đón lấy.
“Bay cũng không biết bay.”
2
May là ruột thịt sinh ra, mẹ ta tuy hoang mang, nhưng vẫn biết không thể để một đứa bé vừa mới sinh sống một mình.
Vậy là mang ta bay khắp nơi.
Lúc thì ngậm trong miệng, lúc thì đội trên trán.
Đi đâu cũng mang theo.
Dù biến hóa thành hình người, xuống phàm giới ăn ngon uống sướng, cũng không quên kẹp ta dưới nách.
Cho đến khi có một bà lão, run rẩy giơ tay hỏi:
“Cô nương, dưới nách cô kẹp thứ gì đó à?”
Mẹ ta vừa gặm khúc xương bò, vừa lúng búng đáp:
“Là người đó, do ta đẻ ra.”
Bà lão suýt nữa ngất xỉu.
Lúc ấy mẹ ta mới biết, đứa bé không còn khóc không phải vì ngủ, mà là sắp ch.t đói.
3
Nghe bà lão nói, em bé mỗi canh giờ phải uống sữa một lần, mẹ ta vô cùng kinh ngạc.
“Ngươi bảo nàng dâu của mình cho con ăn nhiều chút chẳng phải là được rồi sao? Ta ăn một lần là no sáu mươi năm, chẳng cần ăn nữa.”
Bà lão nhìn mẹ ta sâu sắc một cái.
Sau đó đuổi bà ra khỏi cửa.
“Ta nói sao ngay cả cho trẻ bú cũng không biết, hóa ra là đứa ngốc.”
4
Trước khi có ta, mẹ cả ngày bận ăn với ngủ.
Sau khi có ta, lại thêm một chuyện – bận đi xin sữa.
Trong mắt bà, chúng sinh bình đẳng, vạn vật chẳng phân cao thấp sang hèn.
Thế nên chuyện xin sữa, bà chưa từng cố chấp phải là sữa người.
Chỉ cần thấy giống cái có sữa, liền bế ta lên, đưa tới cho bú.
May mắn thay, mẹ ta là rồng, thiên hạ cũng chẳng có giống nào dám khước từ.
5
Mẹ ta xách ta đi khắp tam giới, vừa đi vừa ăn, suốt một năm trời.
Còn ta, từ một đứa bé không răng, chỉ biết bú sữa, đã thành một tiểu yêu cướp đồ ăn từ miệng rồng.
Răng cửa chưa thấy đâu, nhưng cả trên lẫn dưới, bốn chiếc răng nanh đều đã mọc đủ.
Chướng mắt hơn là hai cục u kỳ quái trên trán, vừa nhú lên, mẹ ta liền sờ nắn hồi lâu.
“Cái thứ xấu xí này chẳng lẽ là sừng rồng?”
Sau đó u xẹp xuống, mẹ ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thì ra là hai cái u do ngã.”
6
Xét thấy ta đã biết tự gặm sườn, mẹ ta cho rằng, ta hẳn cũng biết tự gặm cá nhỏ rồi.
Thế là bà hiện nguyên hình, đặt ta lên trán, một đầu lao thẳng xuống biển.
“Con à, để mẹ đưa con đi ăn hải sản.”
Ta: “Ục… ưm…”
Mẹ ta rong ruổi dưới đáy biển sâu, còn ta thì trôi nổi trên mặt nước.
Mẹ ta đuổi theo đàn cá, một miệng nối tiếp một miệng, ngấu nghiến nuốt vào.
Còn ta thì bị sóng biển cuốn lấy, một miệng nối tiếp một miệng, sặc đến mức không thở nổi.
Mẹ ta sinh ra là biết bơi, nên trong từ điển của bà hoàn toàn không có chữ “chết đuối”.
Đến khi phát hiện ta không theo kịp nữa, ta đã nổi lềnh bềnh trên mặt nước, bụng phơi lên trời.
“Con ta không có khẩu vị à? Sao lại nằm ngủ ở đây vậy?”
Thấy ta gọi ba lần không đáp, mẹ ta dứt khoát đặt ta lên trán, bay vọt lên không trung, cưỡi mây đạp gió mà đi.
7
Theo lời mẹ ta kể lại, hồi ấy nếu không có một vị thần tiên xinh đẹp chặn đường, nhất quyết bảo con bà sắp chết đến nơi rồi, thì bà đã bay một mạch đến núi Ngọc Linh.
“Cũng tại thế mà bỏ lỡ bữa tiệc thịnh soạn của ta.”
Mỗi lần nhắc lại chuyện này, trên mặt mẹ ta toàn là vẻ tiếc nuối và căm phẫn.
Lúc ấy ta mới ba tuổi, chưa từng ăn yến tiệc, nên cũng không cảm thấy tiếc, chẳng có biểu cảm gì để đáp lại.
Mỗi lần như vậy, mẹ ta liền nhắc nhở đầy “hữu nghị”:
“Cái vị thần tiên đó không màng ta ngăn cản, giật lấy con, đập mạnh vào lưng con một trận, ép cho con nôn ra.
“Hắn còn dùng tay chọc mạnh vào xương sườn con, chọc đến mức con khóc oa oa.
“Hầy, cũng tại mẹ đánh không lại hắn, cái tên tiên đáng ghét ấy thật sự lợi hại quá chừng.”
Nghe đến đoạn mình bị đánh khóc, ta cuối cùng cũng bắt đầu nổi giận.
Thế là cùng mẹ mắng chửi tên tiên đó một trận.
Mẹ ta gật gù, hài lòng dắt ta lên núi, đi đào thú rừng.
8
Ăn no uống đủ, mẹ ta và ta ngồi xổm trên đỉnh núi xỉa răng.
Một đám mây trắng bay lướt qua trước mặt hai mẹ con.
“Vù” một cái, bay tạt ngang, hất ta lăn quay.
Ta lồm cồm bò dậy, vừa đứng vững, thì mẹ ta đã chống nạnh chửi ầm lên:
“Nhà ai có con nít không biết nhìn đường?
Cưỡi mây kiểu gì mà nhanh như thế, đụng trúng người ta không biết xin lỗi à?”
Tên gây họa dĩ nhiên không đáp lại gì, mẹ ta tức khí quá, hóa hình bỏ đi.
Tiếng rồng gầm vang rền trời đất, chớp mắt đã không thấy bóng dáng mẹ đâu.
Trên đỉnh núi hoang vắng chỉ còn một đứa bé ba tấc ta đây, đứng lẻ loi trong gió thổi tơi bời.
Nhìn về hướng mẹ biến mất, ta thở dài thật sâu.
Đây cũng chẳng phải lần đầu bị quên lại.
Chỉ mong lần này mẹ nhớ ra ta sớm một chút.
9
Chỉ tiếc, trời đã tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối, không biết mấy lần, mà vẫn chẳng thấy bóng dáng mẹ quay về.
Ngược lại có một tiên nhân áo trắng phiêu dật đáp mây xuống, chống cằm nhìn ta một lúc, cười nói:
“Tiểu oa nhi còn sống kìa.”
Đẹp thật đấy!
Còn đẹp hơn cả hoa nở đầy núi đồi.
Chắc hẳn đây là Hoa tiên tử mà mẹ từng nhắc đến?
Nhìn thấy hắn, ý nghĩ đầu tiên của ta là vậy.
Ta nằm trên mặt đất, ngơ ngác nhìn hắn, muốn bò dậy mà chẳng còn chút sức lực nào.
10
“Không dễ đâu, rồng vốn không có tập tính nuôi con, mà ngươi theo bà ấy vậy mà còn sống đến giờ, thật là kỳ tích.”
Ta mấp máy môi, cũng chẳng thốt nên lời.
Hắn như vừa phát hiện ra gì đó, liền cầm lấy cổ tay ta, bóp tới bóp lui.
“Quả nhiên là sắp chết đói rồi.”
Hắn trở tay một cái, lòng bàn tay lập tức hiện ra một bình ngọc nhỏ.
“Sao lần nào ta gặp cũng phải cứu ngươi thế hả?
Tiểu oa nhi nhà ngươi rốt cuộc có kỳ duyên gì đây?”
Không có lòng dạ nào nghe hắn lải nhải, ta ôm lấy tay hắn, ngửa cổ ra tu ừng ực mấy ngụm nước trong bình ngọc nhỏ.
Mát lạnh, thấm nhuần, ngọt dịu.
Ngon lắm.
Không chỉ giải khát mà còn no bụng.
Chắc chắn là đồ tốt.
Ta ừng ực nuốt vào, hắn không hề tiếc rẻ chút nào, trái lại nụ cười lại càng dịu dàng hơn.
Người này, đúng là còn rộng rãi hơn cả mẹ ta.
11
Uống nước của hắn xong, tinh thần ta lại phục hồi.
Lập tức vung tay múa chân kể cho hắn nghe chuyện tiên nhân kia cưỡi mây đâm trúng ta, mẹ ta tức giận đuổi theo như thế nào.
“Đâm ngươi xong rồi bỏ chạy à?”
“Ừm!”
“Thế thì quá tệ rồi.”
“Ừ ừ!!!” – ta gật đầu lia lịa, vô cùng tán đồng.
“Hôm nay mẹ ngươi chưa về, ngươi tính sao?”
“Củ tỏi? Không ăn.”
“… Ý ta là, ngươi muốn tiếp tục ở lại đây đợi, hay là muốn xuống núi?”
Ta suy nghĩ rất lâu.
Tiếp tục đợi thì có khi chết đói.
Không đợi thì lỡ mẹ quay lại thì sao?
Cuối cùng, mắt ta sáng rỡ, kéo vạt áo hắn, hớn hở nói:
“Ngươi dẫn ta đi tìm mẹ ta đi!”
“…”
12
Tiên nhân đỡ trán, như thể bất đắc dĩ.
“Ngươi chỉ là một tiểu oa nhi, ta làm sao mang theo được đây?”
“Ngươi có thể ngậm ta trong miệng.”
“Ta không phải mẹ ngươi.”
“Vậy ta ngồi trên đầu ngươi.”
“Đầu ta không to đến thế.”
Ta cẩn thận đánh giá vị tiên nhân trước mặt.
Ờ nhỉ, đúng là hình người.
Mẹ ta lúc biến thành người, lúc thì xách ta, lúc thì kẹp ta dưới nách.
“Thế ngươi có thể xách ta, cũng có thể kẹp ta dưới nách.”
“…”
13
Cuối cùng, hắn như thỏa hiệp, khom người xuống, vươn tay luồn qua nách ta, nhẹ nhàng bế lên.
Ta cảm thấy bế kiểu này thoải mái hơn là bị xách, liền vô thức nằm bò lên vai hắn, vui vẻ đạp chân lia lịa.
Hắn bật cười, một tay vỗ nhẹ lưng ta, cảm khái:
“Chuyện này rốt cuộc là ngươi mạng lớn, hay ta số khổ đây?
“Tiểu oa nhi, đừng có đạp chân nữa.”
14
Mãi sau này ta mới biết, người bế ta khắp thiên hạ đi tìm mẹ, chính là Đông Hoa Đế Quân trong Thiên Cung.
Đế Quân ít khi xuất hiện, ba cõi chẳng mấy ai từng tận mắt thấy người.
Có người bảo ngài mấy nghìn tuổi, có người nói mấy vạn tuổi, lại có người đồn rằng sống cùng trời đất, không biết đến từ bao giờ.
Trên trời dưới đất, những lời đồn về Đông Hoa Đế Quân vốn không nhiều, chủ yếu là mấy chuyện đại loại như tuổi tác, tu vi v.v…
Cùng lắm thì có vài tin vặt như:
Đế Quân gần đây bế quan rồi, Đế Quân gần đây đến núi Ngọc Linh giảng pháp rồi, Đế Quân được mời tham gia pháp hội nào đó v.v…
Cho đến hôm nay, Đế Quân đích thân nghe được một tin đồn hoàn toàn mới:
Vợ Đế Quân bị lạc rồi!
Đế Quân bế con gái, đi khắp nơi tìm mẹ!
15
Ta ôm lấy phần sườn yêu thích nhất, gặm đến nhoe nhoét mỡ đầy mặt, mặc kệ bàn bên cạnh đang lầm bầm gì.
Đế Quân chống cằm, xoay tách trà, thở dài não nề.
“Không tìm mẹ nữa được không?”
“Không được.”
Ta lắc đầu.
“Hay ta tìm cho ngươi một sư phụ nhé?”
“Không cần.”
Lại lắc đầu.
“Cái núi đó, mẹ ngươi chưa từng quay lại đâu.”
Ta vẫn tiếp tục gặm.
“Tiểu oa nhi, long tộc vốn không có tập tính nuôi con, bỏ rơi ngươi cũng là chuyện bình thường.
Ngươi không nên chấp nhặt mãi.”
Ta bĩu môi, ngửa đầu gào lên:
“Muốn mẹ, muốn mẹ, ta muốn mẹ cơ mà…”
“Được rồi được rồi, tiếp tục tìm là được chứ gì.”
Ta lập tức ngưng gào, chỉ vào đĩa sườn trống không trên bàn, vui vẻ nói:
“Còn muốn sườn nữa.”
“…”
16
Ngày Đế Quân đưa ta rời khỏi núi, cũng chính là ngày ông ấy cho “leo cây” buổi yến tiệc ở Nam Hải.
Sau đó vì mãi không tìm được mẹ ta, ông ấy lại tiếp tục “bỏ bom” thêm mấy buổi pháp hội nữa.
Hai năm nay, ông ấy bế ta trèo lên thiên đình, lặn xuống địa phủ, soi qua Kính Bồ Đề, tra cả Sổ Sinh Tử.
Vậy mà vẫn không lần ra tung tích của mẹ ta.