Đăng Nhập Đăng Ký

Mẹ Tôi Đã Muốn Ly Hôn Từ Lâu - Chương 1

1.

Nghe những lời đó, tôi ch .t lặng.

Cổ họng như bị nhét đầy bông, nghẹn đến mức không thể nói nên lời.

Mấy lần định cất tiếng, đều không thốt được thành lời.

Bà ta là mối tình đầu của ba.

Là mẹ ruột của tôi.

Vậy còn tôi thì sao?

Tôi và ba rốt cuộc là mối quan hệ gì?

Tôi ngẩng đầu lên.

Ba đang ôm lấy vai bà ấy, dỗ dành trong lúc bà ta thút thít khóc.

Ánh mắt của ông lúc này dịu dàng đến mức… từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy.

Không.

Là mẹ tôi chưa từng thấy.

Dù gì, trong suốt 30 năm hôn nhân, điều tốt đẹp nhất giữa ba và mẹ cũng chỉ là kính trọng lẫn nhau.

“Niệm Khả.” Ba nhìn tôi, khẽ nhíu mày. “Mẹ con sức khỏe không tốt, đừng chọc mẹ buồn.”

“Mẹ tôi khỏe lắm!”

Lời phản bác thốt ra theo bản năng.

Lúc này tôi mới nhận ra, cả người mình đang run lên.

Thật quá đỗi hoang đường.

Thì ra cái mà tôi luôn tự hào là sự ăn ý giữa tôi và ba, tình cảm cha con khăng khít chỉ là tôi bị che mắt, tự lừa dối chính mình.

“Niệm Khả, ba mẹ không cố ý giấu con đâu. Mẹ nhớ con suốt bao năm qua, mẹ… mẹ mới là mẹ ruột của con mà.”

Người phụ nữ kia lại bật khóc.

Gương mặt bà ta nhìn qua là biết đã đổ không ít tiền để bảo dưỡng, không có lấy một nếp nhăn.

Lúc này khóc đến hoa lê đẫm mưa, trông đáng thương vô cùng.

Ngay cả tiếng khóc cũng mềm mại, du dương như đã qua chỉnh âm kỹ càng.

Nhưng tôi chỉ thấy… ghê tởm.

Hình ảnh mẹ bỗng hiện lên trong đầu.

Mẹ chưa từng trang điểm cầu kỳ, nơi khóe mắt đuôi mày đã hằn vết thời gian.

Mẹ ăn mặc giản dị, chỉ cầu thoải mái và gọn gàng.

Mẹ luôn cười tươi, dù gặp khó khăn gian khổ đến đâu cũng chưa từng rơi lệ.

Mẹ từng nói:

“Niệm Khả, cả đời người, gặp chuyện phải đối mặt, không được trốn tránh. Giận dữ hay khóc lóc đều vô ích, phải nhìn thẳng và giải quyết, thì đường đời mới thông suốt.”

Nhưng mẹ cũng nói:

“Nếu con gặp khó khăn, nhất định phải tìm đến mẹ. Đừng tự mình gánh hết. Mẹ mãi là chỗ dựa vững chắc nhất của con. Ở bên mẹ, con có thể thoải mái thể hiện cảm xúc. Không sao cả, vì con là bảo bối của mẹ.”

Mẹ tôi là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời.

Tôi sẽ mãi mãi là con gái của mẹ.

Mãi mãi.

Ngay giây tiếp theo, giọng của ba kéo tôi về thực tại.

“Niệm Khả, dù con có chấp nhận hay không, đây cũng là sự thật.”

Ba nhìn bà ta, người tên là Chu Khả bằng ánh mắt đầy dịu dàng.

Nhưng lời nói ra lại như lưỡi dao sắc bén, đ/â.m thẳng vào tim tôi:

“Ba đã hơn 50 tuổi rồi, nửa đời trước sống mù quáng như con rối bị giật dây.

Đến giờ mới được mẹ con thức tỉnh. Ở tuổi này, cái gì cũng có rồi, điều mong muốn nhất là gia đình sum vầy.

Sau này, ba mẹ sẽ bù đắp cho con tất cả những gì con thiếu thốn về tình mẫu tử…”

“Vậy còn mẹ tôi thì sao?”

Tôi không kìm được nữa, nước mắt tuôn như mưa.

Nhìn người đàn ông trước mặt, tôi chỉ thấy xa lạ và nực cười.

“Ba được hạnh phúc rồi, vậy còn 30 năm của mẹ tôi thì sao?

Ba có gia đình đoàn viên, ai trả lại sự đoàn viên cho mẹ tôi?”

2.

Cuộc trò chuyện kết thúc trong căng thẳng.

Hoặc nên nói, là tôi đơn phương từ chối tiếp tục.

Chu Khả khóc lóc đến nắm lấy tay tôi, bị tôi hất mạnh một cái ngã lăn ra đất.

Bàn tay trắng trẻo trầy xước một mảng da.

Ba cuống quýt ôm lấy bà ta, định đưa đi bệnh viện.

Tôi lạnh giọng mỉa mai:

“Đi nhanh đi, không đi thì vết thương lành mất, lúc đó còn ai thấy được tình yêu cảm động trời đất của hai người nữa?”

Đến cả một câu phản bác, ông ta cũng chẳng kịp nói.

Chỉ vì chút xước nhỏ ấy, cả người như phát hoảng.

Thế nhưng trước đây thì sao?

Ba từng phàn nàn đèn trong thư phòng quá chói, mẹ tự leo lên thay bóng.

Ba còn chẳng thèm đỡ cái thang.

Thang lỏng lẻo, mẹ bị ngã, chấn thương cột sống.

Phải nằm viện nửa tháng, ba chỉ đến đúng một lần.

Tôi bất mãn thay mẹ, mẹ chỉ cười mà nói:

“Ba con bận làm việc, kiếm tiền nuôi cả nhà, mình phải hiểu cho ông ấy chứ.”

Nhưng tôi biết rõ.

Mỗi lần thấy chồng của các cô chú giường bên chăm sóc vợ, ánh mắt mẹ luôn hiện lên sự ngưỡng mộ.

Dù chỉ thoáng qua, cũng không thoát khỏi ánh mắt tôi.

3

Tôi về đến nhà thì thấy mẹ đang thử đồ.

Là chiếc váy mới tôi tặng mấy hôm trước.

Chiếc váy dài màu đen, thanh lịch mà trang nhã, rất hợp với mẹ.

“Đẹp quá trời luôn á!”

Tôi giơ ngón cái khen ngợi.

Mẹ mím môi cười khẽ: “Để mẹ gọi cho ba con một cuộc, hôm nay là sinh nhật của Niệm Khả nhà mình, dù bận thế nào cũng không thể bỏ lỡ được.”

Tôi vội bước tới, lấy điện thoại trong tay mẹ, ôm lấy cánh tay bà làm nũng.

“Mẹ ơi, tối nay sinh nhật, con chỉ muốn mẹ ở bên con thôi. Ba lúc nào cũng lạnh lùng, con không muốn gặp ông ấy.”

Mẹ ngẩn ra một chút.

Nhưng rồi cũng không nói gì thêm, gật đầu đồng ý với tôi.

Chúng tôi cùng nhau đến một nhà hàng Tây.

Mẹ nhìn thực đơn vài lượt, rồi gọi một phần bò bít tết chín kỹ.

Nhân viên phục vụ thoáng khó xử: “Thưa cô, thịt bò bên em là loại chất lượng cao, nếu làm chín hoàn toàn sẽ mất đi vị ngon vốn có, ăn cũng không còn mềm ngọt. Bên em khuyên nên dùng loại chín vừa.”

Tôi vừa định lên tiếng phản bác.

Mẹ giơ tay ra hiệu cho tôi đừng nói, sau đó quay sang mỉm cười với người phục vụ:

“Tôi muốn ăn chín kỹ. Vị ngon, khẩu vị, mỗi người mỗi khác. Làm ơn đừng áp đặt sở thích của mình lên người khác, cảm ơn.”

Sau khi nhân viên rời đi, mẹ nhìn tôi.

“Niệm Khả, con đã trưởng thành rồi, sau này sẽ gặp rất nhiều kiểu người khác nhau. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng để bản thân bị giam cầm trong suy nghĩ của người khác. Con phải sống vì chính mình.”

Tôi gật đầu.

Nhưng bỗng thấy cay mắt, sống mũi nghèn nghẹn.

Vậy còn mẹ thì sao?

Mẹ, cả cuộc đời mẹ…

đã từng có khi nào được sống vì chính mình chưa?

4

Về đến nhà.

Ba đang ngồi trên ghế sofa.

Sắc mặt ông không được tốt, đến khi nhìn thấy mẹ, lại càng cau mày chặt hơn.

“Lục Tuyết, sao tự dưng lại mặc váy? Em không có eo, da cũng chẳng trắng, mặc váy chỉ phô ra hết khuyết điểm vóc dáng thôi, đổi sang quần đi.”

Chỉ cần môi trên chạm môi dưới, ông ta liền có thể buông ra những câu làm người khác đau lòng đến vậy.

Mẹ đang thay giày, động tác khựng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía ông.

Trước khi mẹ kịp nói gì, tôi đã lớn tiếng quát:

“Ba có muốn nghe thử chính mình vừa nói gì không? Tổng giám đốc Lâm, hành vi của ba, tụi con gọi là PUA đấy. Ba thật sự không thể chịu nổi việc mẹ con xinh đẹp lên một chút hả?”

Ba hơi hé môi, lắp bắp mãi mà không nói được gì.

Khuôn mặt ông ta đầy vẻ kinh ngạc không tin nổi.

Chắc ông ta không thể hiểu nổi, vì sao tôi lại có thể đứng về phía mẹ một cách kiên quyết đến thế.

Bởi vì trong mắt ông— Chu Khả xinh đẹp dịu dàng, còn là mẹ ruột của tôi.

Ông có sự nghiệp thành công, vừa có tiền, có ngoại hình, có năng lực.

Ông tin rằng, ông và bà ta đều vượt trội hơn mẹ tôi rất nhiều.

Nhưng sự thật có đúng vậy không?

Họ thực sự có rất nhiều thứ — nhưng lại thiếu mất một thứ gọi là lương tâm.

Còn mẹ tôi, bà cho tôi 100% yêu thương, 100% tôn trọng, 100% thấu hiểu.

Trong lòng tôi, trên đời này, không ai có thể vượt qua mẹ, cũng không ai có thể thay thế mẹ.

Dù rằng— Tôi không phải con gái ruột của mẹ.

5

Buổi tối, tôi năn nỉ mẹ ngủ cùng mình.

Đêm tối kéo dài.

Tôi và mẹ nằm đối diện nhau trên giường, không ai nói lời nào, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương.

Rất lâu sau.

Mẹ đột nhiên mở lời, giọng nói rất khẽ:

“Năm mẹ hai mươi tuổi, thành phố Hải Thị xảy ra một trận động đất lớn, là ba con đã cứu mẹ.”

Tôi sững người.

Chuyện cũ giữa họ, mẹ chưa bao giờ kể với tôi.

Từ khi tôi có ký ức, người luôn ở bên cạnh tôi nhiều nhất—là mẹ.

Mẹ chưa từng vắng mặt trong quá trình tôi trưởng thành, luôn nỗ lực học hỏi, làm sao để trở thành một người mẹ tốt.

Dù tôi không phải là con gái ruột của mẹ.

Ba rất yêu chiều tôi.

Nhưng tình thương ấy rất hời hợt.

Dùng tiền, đối với ông, là cách dễ nhất, đỡ phiền nhất để thể hiện tình yêu.

“Lúc đó mẹ rất sợ, rất sợ. Trong bóng tối, mọi cảm giác đều bị khuếch đại. Mẹ không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe thấy có người chạy qua chạy lại trên đống đổ nát phía trên. Mẹ muốn cầu cứu, nhưng không thể thốt ra tiếng.”

Mẹ kể đến đây, dừng lại một chút.

“Mẹ còn tưởng mình sắp chết rồi. Đúng lúc đó, có người bắt đầu liều mạng đào bới đống gạch vụn trên người mẹ. Anh ấy sợ mẹ sợ hãi, lại sợ mẹ kiệt sức, vừa đào vừa không ngừng nói chuyện với mẹ.”

“Là ba con.”

Tôi nói.

“Đúng vậy, là ông ấy.

Sau đó chúng tôi kết hôn. Mẹ muốn báo ơn, còn ông ấy cần một người vợ. Nhưng vì cứu mẹ, ba con bị thanh sắt rơi trúng, chấn thương rất nghiêm trọng.”

Lại là một khoảng im lặng kéo dài.

Khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên cảm thấy— Tôi không thật sự hiểu mẹ.

Tôi từng nghĩ mẹ mạnh mẽ, kiên cường, không biết sợ hãi là gì.

Thì ra mẹ cũng từng sợ.

Nghe tôi nói thế, mẹ bật cười khẽ.

“Mẹ từng rất yếu đuối. Nhưng từ khi có con, có Niệm Khả, mẹ chẳng còn sợ điều gì nữa.”

Tôi lặng lẽ rơi nước mắt.

Nhưng mẹ à…

Con không phải con gái của mẹ.

Ba cũng không hề mất khả năng sinh con vì cứu mẹ.

Ông ta ngoại tình, còn mang con riêng về bắt mẹ nuôi nấng, thậm chí cái tên “Niệm Khả” cũng là cố ý đâm vào lòng bà.

Thế mà một lời nói dối vụng về như vậy, mẹ đã tin suốt ba mươi năm.

Gối ướt đẫm nước mắt.

Tôi xoay người, không dám phát ra tiếng động, sợ mẹ nhận ra điều gì khác thường.

Rất lâu sau.

Tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, khẽ cất tiếng:

“Mẹ, con không thích cái tên Niệm Khả.”

“Sau này, mẹ gọi con là Tiểu Thủy nhé.”

Mẹ im lặng hai giây, rồi dịu dàng đáp lại:

“Được, Tiểu Thủy.”

Tuyết rơi xuống, hóa thành nước.

Tôi nhắm mắt lại, mặc cho dòng lệ cuộn trào.

Đã nhiều lần tôi định nói ra sự thật, nhưng đến cuối cùng lại nuốt ngược vào trong.

Tôi không dám nghĩ.

Không dám nghĩ nếu một ngày mẹ phát hiện ra sự tồn tại của Chu Khả, bà sẽ đau lòng đến mức nào.

Càng không dám nghĩ, nếu bà biết tôi chính là con riêng giữa ba và Chu Khả— Thì mẹ… sẽ làm sao đây?

6

Sau khi tôi thể hiện rõ ràng thái độ ghét bỏ với Chu Khả, ba tôi vẫn chưa chịu từ bỏ.

Ông thường xuyên dẫn bà ta đến tìm tôi.

Có lúc đến trường.

Có lúc đến trung tâm thương mại.

Thậm chí còn chọn hẳn nhà hàng, trịnh trọng muốn “ngồi xuống nói chuyện”.

Dĩ nhiên, lần nào cũng kết thúc bằng một trận tôi chửi như tát nước, còn Chu Khả thì khóc lóc van xin tôi tha thứ.

Cứ thế lặp đi lặp lại, khiến tôi vô cùng phiền não.

Nhưng tôi đã quá xem nhẹ sự trơ trẽn của ba mình— Ông dẫn Chu Khả về tận nhà.
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!