Lần thi thử đầu tiên năm lớp 12, tôi chỉ được 500 điểm, xếp hạng 20 trong lớp.
Mẹ tôi điên tiết, cầm roi quất tôi tới tấp. Tôi co người lại, ôm lấy cơ thể đang đau nhức.
“Mày làm tao mất hết cả mặt mũi! Nhỏ Lâm Vu gì đấy còn được 600 điểm!”
Lâm Vu là con của hai giáo viên đại học, học trường điểm từ tiểu học, đứng đầu lớp là chuyện thường. Còn tôi thì sao? Ba là tài xế xe tải đi suốt, mẹ không học hành gì, làm thuê trong xưởng.
Tôi không có nền tảng, thức học đến 1–2 giờ sáng cũng chỉ vừa đủ để đậu vào trường trọng điểm, kết quả vẫn chỉ tầm trung.
Nhưng dù tôi có cố thế nào, chỉ cần không đứng nhất, mẹ lại đánh, lại mắng. Tôi lỡ ngáp một cái, bà tạt thẳng nguyên chậu nước lạnh vào người. Trong nhà, hơn 40 cây roi đã bị bà đánh đến gãy.
Bà cho rằng tôi lười nên mới không đứng đầu, đánh cho “thông minh ra”.
“Mẹ cực khổ nuôi mày ăn học, mày chỉ cần học thôi cũng không xong à?”
“Mày là con tao, không đậu Thanh Hoa Bắc Đại thì đi ch .t đi!”
Một người mẹ chưa học hết tiểu học lại muốn dùng roi vọt để ép con vào đại học top đầu. Nực cười chưa?
Rồi bà kéo áo tôi, liếc thấy ng ự /c liền nhăn mặt:
“Ng ự /c to vậy, mày không thấy ghê tởm à?”
“Mày muốn dụ đàn ông đến điên rồi đúng không?!”
Kiếp trước, cũng chính hôm đó, bà nổi điên nói tôi “ng ự /c to vì yêu sớm”, rồi ép tôi đi làm phẫu thuật “thu nhỏ” tại phòng khám dởm. Kết quả là bị cắt sạch.
Vết mổ nhiễm trùng, mưng mủ, tôi sốt cao cả tuần, suýt thì ch .t, phải cấp cứu nằm ICU nửa tháng mới thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Cân nặng từ 45kg tụt xuống còn 35kg, gầy đến mức không còn nhận ra bản thân.
Mặt mũi xanh xao, mắt mờ không rõ, nhưng mẹ vẫn ép tôi đi học.
Bạn bè nhìn thấy, như nhìn thấy quái vật.
“Lưu Tinh, sao ng ự /c cậu còn nhỏ hơn cả tôi?”
“Ghê quá, chẳng ra con trai con gái gì cả.”
Ngay cả bạn cùng bàn là Chu Vỹ, người tôi thầm thương suốt 3 năm cũng tránh tôi như tránh rết.
Trước đây, cậu ấy hay cười với tôi, còn nghịch ngợm chọc ghẹo. Giờ thì giữ khoảng cách, chẳng buồn nói chuyện.
Trong giờ học, tôi lén gửi giấy hỏi: “Sao cậu không nói chuyện với tớ nữa?”
Cậu ấy trả lời: “Ng ự /c cậu đâu rồi?”
Tôi nói dối: “Vì to quá nên hay bị gù lưng, phải cắt bớt.”
Cậu ta gửi lại một loạt dấu chấm than:
“Cậu bị điên à?”
“Ng ự /c to thế mà đi cắt, phí quá trời luôn!”
“Không có ng ự /c thì còn là con gái nữa không?”
“Bệnh, biến thái, quái vật!”
Tôi ôm mảnh giấy nhỏ, bật khóc ngay tại lớp.
Cuối cùng, bệnh tr /ầ.m cảm tái phát, tôi 44 vào sinh nhật 18 tuổi.
Sống lại một lần, mẹ lại lải nhải:
“Chắc là mày cho đàn ông sờ suốt nên ng ự /c mới to như vậy, chẳng chịu học hành gì cả!”
“Người ta nói ‘ng ự /c to não nhỏ’, mẹ phải đưa mày đi làm lại ng ự /c ngay.”
Vừa nói, bà vừa nắm lấy tay tôi lôi đi.
Tôi lập tức bật dậy, giật tay ra, tát thẳng vào mặt bà, cười lạnh:
“Mẹ thử đụng vào người tôi thêm lần nữa xem?”
Bà ngây ngẩn cả người.
2.
Kiếp trước tôi ngoan ngoãn, nói sao nghe vậy, chưa bao giờ dám cãi. Giờ thì khác rồi.
Bà ta giận điên lên:
“Mày dám ăn nói kiểu đó à? Tao là mẹ mày đấy, mẹ mày có thể hại mày chắc?”
Tôi thản nhiên ngồi vắt chân lên sofa:
“Với kiểu biến thái như mẹ, ngoài ba ra chắc chẳng có thằng đàn ông nào dám đụng vào đâu ha?”
Bà tức đến đỏ mặt, giơ tay định tát, tôi nắm cổ tay bà lại, đẩy một phát khiến bà ngã chổng vó xuống đất.
Bà gào lên:
“Thứ con bất hiếu! Dám đánh cả mẹ, coi chừng bị sét đánh ch .t!”
Vừa mắng, bà vừa lao đến ôm lấy con chó bông tên Teddy mà bà ngoại tặng tôi.
Bà b/ó .p cổ nó, đắc ý dọa:
“Không đi với tao phẫu thuật thì tao bóp ch .t con súc sinh mày nuôi!”
Teddy giãy giụa trong không trung, hai chân nhỏ đạp loạn, kêu “gâu gâu” thảm thiết, khuôn mặt đau đớn đến đáng sợ.
Tim tôi thắt lại, lập tức chạy vào bếp lấy một cây kéo, ba bước gộp thành hai, túm lấy tóc bà ta giật mạnh.
“Rẹt!” Một mảng tóc dài bị cắt phăng.
Bà ta hét lên như phát điên, vừa khóc vừa gào:
“Aaaaa! Tóc của tao!”
Trước đây, chỉ cần tôi thi không tốt, bà ta sẽ đốt cháy món đồ chơi tôi yêu quý nhất.
Hơn mười món quà mà ba và bà ngoại tặng tôi đều bị bà ta thiêu rụi.
Khi không còn gì để đốt, bà ta cấm tôi ăn cơm.
Chỉ với một mục đích: bắt tôi đứng đầu lớp, bắt tôi vì bà ta mà tranh giành thể diện.
Tôi chẳng khác gì con rối của bà ta, là công cụ để bà ta sĩ diện, chứ chưa bao giờ được xem là con gái.
Vậy tôi cần gì phải coi bà ta là mẹ?
Tôi túm lấy phần đuôi tóc còn lại, giơ kéo cắt thêm một nhát nữa.
Mái tóc đen dài mà bà ta trân quý nhất, giờ đã thành tóc ngắn lởm chởm.
Bà ta càng khóc to hơn.
Tôi tranh thủ ôm lấy Teddy, vung kéo hét lớn:
“Lại đây!
Đụng vào tôi hay Teddy lần nữa, tôi cạo trọc đầu mẹ luôn bây giờ!”
Bà ta ôm đầu lùi về sau, tức đến mức mấy ngày không thèm nói chuyện với tôi, còn gọi điện cho ba tôi mách lẻo, bắt ông mau về nhà “dạy dỗ con gái”.
Tốt quá rồi, chỉ cần ba tôi về, là đời bà ta xong thật rồi.
3
Mấy ngày liền, mẹ tôi tức đến mức không thèm nói chuyện, coi tôi như không tồn tại.
Tôi thì vui như Tết.
Ngày nào cũng dắt Teddy xuống dưới chạy bộ.
Kiếp trước, tôi mắc trầm cảm nặng, ăn không ngon, ngủ không yên, ngực lúc nào cũng nặng nề, đầu óc thì mụ mị, cứ có cảm giác mình sắp chết đến nơi.
Bà ngoại nghe nói nuôi chó có thể chữa trầm cảm, nên đã mua Teddy tặng tôi.
Mẹ tôi giận lắm, lúc nào cũng càm ràm:
“Người còn ăn không đủ no, nuôi chó cái gì mà chó?”
Ở nhà, hễ không vui là bà đá Teddy.
Còn dọa tôi: nếu thi đại học không tốt, sẽ giết nó nấu lên ăn thịt.
Thậm chí còn không cho tôi dắt Teddy đi dạo.
Giờ thì hay rồi, tôi cho Teddy ngủ trong phòng, ngày ngày dắt nó đi dạo khắp nơi.
Chạy bộ vừa giúp tôi khỏe mạnh, vừa giải tỏa tâm lý.
Tôi không còn nịnh nọt mẹ, cũng chẳng học để làm bà ta vui lòng nữa. Tối đến ngủ sớm, sáng hôm sau đầy năng lượng đến trường.
Trước kia, ngực đau, thở không nổi, lúc nào cũng muốn chết.
Giờ thì tâm trạng tốt đến lạ, điểm số cũng tiến bộ rõ rệt.
Trong kỳ thi thử thứ hai, lần đầu tiên tôi lọt top 15 của lớp.
Tâm trạng hưng phấn, đến sinh nhật tôi còn đặc biệt mặc váy, mua bánh kem mang đến lớp mời bạn bè.
Có mấy nam sinh chạy đến đòi bánh, tôi từ chối thẳng:
“Chỉ mời con gái.”
Tôi đâu có quên kiếp trước mấy người này từng chế giễu tôi ra sao.
“Thế còn tớ? Cậu cũng nỡ không mời tớ à?”
Chu Vỹ nháy mắt cười giả tạo, trông đến phát buồn nôn.
Tôi suýt nôn ra, chỉ nói đúng một từ:
“Cút.”
Vừa dứt lời, tôi thấy có một cái bóng lướt qua ngoài cửa sổ.
Mẹ tôi xông tới cửa lớp, chống nạnh, hét toáng lên:
“Tao nói sao tìm mãi không thấy!
Con đĩ ranh! Mày còn dám mặc váy ngắn lộ cả đùi, mất mặt chưa đủ hả?
Còn dám quyến rũ trai ngay trong lớp học, mày không biết xấu hổ à?!”
Bà ta lao vào, tát tôi một cái như trời giáng.
Mặt tôi sưng vù, môi cũng rách, ngực như có lửa đốt.
Bà ta mãi mãi là như vậy.
Vừa hung hăng, vừa độc đoán, lại đầy mâu thuẫn.
Kiếp trước, bà ta không cho tôi cài kẹp tóc, mặc váy, nhưng tủ quần áo của bà toàn váy bó sát.
Chê mông tôi to, mông tôi cong, nói nhìn xấu chết đi được, nhưng lại lén mua mông giả về đeo.
Nói tôi ngực to nhìn thô tục, còn mình thì lén lút mua áo ngực độn và nội y nâng ngực.
Tôi là con gái bà ta đấy, chứ đâu phải kẻ thù.
Sao lại vừa mồm nói vì tôi, lại vừa hạ nhục tôi, hủy hoại tôi như thế?
Tôi chịu đủ rồi.
“Bốp bốp”, tôi trả lại bà ta hai cái tát.
Bà ta trợn trừng mắt, ôm mặt, gào lên:
“Tao là mẹ mày! Mày dám đánh tao à?!”
“Bốp bốp”, tôi lại cho thêm hai cái nữa.
Trái tim nhẹ bẫng như vừa trút hết uất ức.
Chỉ chốc lát sau, mặt bà ta còn sưng hơn cả tôi.
“Tôi đánh mẹ đấy thì sao?
Cái miệng không biết giữ gìn, tôi còn đánh nữa!”
Mẹ kiểu gì mà gọi con gái là “con đĩ ranh”?
Cái miệng là để ăn cơm, không phải để xổ ra lời dơ bẩn!
Bà ta đáng bị đánh!
Tôi cao hơn bà ta một cái đầu, bà ta vốn không đánh lại tôi.
Kiếp trước tôi bị cái gọi là đạo hiếu trói chặt, không dám phản kháng.
Cố gắng làm một đứa con ngoan, vâng lời, nhẫn nhịn đến mức bị bà ta ép đến trầm cảm.
Nhưng tôi là con người, không phải món đồ để người ta điều khiển.
Bây giờ, tôi chỉ sống cho chính mình.
“Mày! Mọi người nhìn đi! Lưu Tinh đánh mẹ mình đấy!
Cái trường này dạy kiểu gì mà dạy ra cái thứ xúc sinh đánh cả mẹ?!”
Bà ta quơ tay chỉ trỏ, quay vòng tại chỗ, hét lên với đám bạn học đang vây xem.
Đám bạn – nhất là Linh Vũ Cầm ở cùng khu – sớm đã ngứa mắt với bà ta, lập tức lên tiếng:
“Bác ơi, làm mẹ cũng phải có dáng của một người mẹ.
Không phải ai cũng xứng làm mẹ đâu.”
Tim tôi ấm lên.
Không ít lần tôi bị đánh đến khàn cả giọng, đều là Vũ Cầm và mẹ cô ấy tới gõ cửa khuyên mẹ tôi dừng tay.
Thỉnh thoảng ánh mắt cô ấy nhìn tôi, cũng tràn đầy động viên.
Cô ấy còn lén nhét vào ngăn bàn tôi thuốc giảm đau, thuốc bầm tím, và những mảnh giấy nhỏ:
【Cậu đã làm rất tốt rồi, đừng làm khó bản thân quá.】
Cô ấy còn tốt hơn cả mẹ tôi.
Tôi nhìn cô ấy đầy biết ơn, sau đó quay sang gào lên với mẹ:
“Lý Diễm Hoa, bà im ngay cho tôi! Không im thì tôi đánh bà đến khi nào bà câm mới thôi!”
Mẹ tôi khựng lại một chút, rồi bắt đầu sụt sùi khóc.
Ở nhà thì hùng hổ như cọp cái, ra đây lại làm bộ đáng thương?
“Bà còn khóc nữa, tôi còn đánh tiếp!”
Bà ta mắng tôi vài câu để giữ thể diện, rồi vội rút điện thoại gọi cho ba tôi, giọng chua loét:
“Thằng khốn, con gái ông điên rồi! Nó định đánh chết tôi đấy!