Kỳ nghỉ hè năm đó, tôi viết tiểu thuyết kiếm được hơn chục triệu mỗi tháng, vừa nhận được khoản nhuận bút đầu tiên đã không kiềm được mà khoe với bố mẹ.
Kết quả, ngay hôm sau tiểu thuyết của tôi bị người ta ác ý tố cáo, bị gỡ khỏi nền tảng.
Mẹ tôi trợn tròn mắt: “Sao lại thế được? Họ đều là mấy chị em thân thiết của mẹ, không thể nào nói linh tinh đâu.”
1.
Mẹ tôi nổi tiếng trong khu vì cái miệng không giữ được bí mật.
Bà cái gì cũng thích kể với hàng xóm, từ chuyện lớn như nhà mới mua căn hộ hay đổi nội thất, đến chuyện nhỏ như bạn trai tôi tặng trà sữa gì.
Chuyện gì trong nhà cũng trở thành đề tài buôn chuyện của bà ngoài đường.
Vì chuyện này mà tôi với bà cãi nhau không biết bao nhiêu lần.
Nhưng bố tôi lúc nào cũng làm người hòa giải: “Tĩnh Tĩnh, dù sao cũng là mẹ con mà.”
Sau khi vào đại học, tôi cố gắng hạn chế gọi về nhà. Dù có về nghỉ cũng chỉ ru rú trong phòng, không ra ngoài.
Không ngờ dù đề phòng như vậy, vẫn xảy ra chuyện.
Hè năm đó, tôi thử viết tiểu thuyết, không ngờ phản hồi khá tốt. Viết hơn một tháng, thu nhập mỗi tháng vượt 10 triệu.
Nhận được khoản nhuận bút đầu tiên, tôi mua cho bố một bộ vest, mua cho mẹ một chiếc vòng tay vàng.
Bị bố mẹ gặng hỏi, tôi đành thành thật kể mình kiếm tiền nhờ viết tiểu thuyết.
Họ không tin, tôi còn lôi cả sao kê nhuận bút ra cho họ xem.
Có lẽ chính lúc đó, mẹ tôi đã nhìn thấy tên bút danh của tôi, rồi đem khoe khoang ra ngoài, mới dẫn đến tai họa.
Ngay đêm hôm tiểu thuyết bị gỡ, tôi bắt đầu tra hỏi bố mẹ có kể chuyện này với ai không.
Bố tôi lắc đầu: “Không nói. Không phải con đã dặn là không được kể linh tinh sao? Bố không nói với ai hết.”
Vừa nói xong, ông chợt như nhớ ra điều gì, quay sang nhìn mẹ.
“Bà kể ra ngoài rồi hả?”
“Tôi? Không có!”
“Tôi làm sao hại con gái mình được, tôi không làm, đừng đổ oan cho tôi!”
Mẹ tôi lập tức chối bay.
Giới web novel lắm chuyện phức tạp, tác giả thường kết bè để dìm nhau. Có những truyện vừa nổi tiếng liền bị tố cáo hàng loạt cho đến khi bị gỡ xuống.
Hơn nữa, giai đoạn đầu viết truyện gần như không có thu nhập, khoản nhuận bút này là tôi phải viết đến 30 vạn chữ thì nền tảng mới bắt đầu đẩy đề xuất.
Trước đó, tôi cẩn thận vô cùng, không dám để ai biết mình đang viết truyện.
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được nói thêm một câu:
“Mẹ à, chuyện con viết truyện này, mẹ nhất định không được kể ra ngoài nữa. Lần này biên tập viên thương con nên đồng ý đổi tên, cho đăng lại. Nhưng lần sau thì chưa chắc đâu, mẹ đừng nói lung tung nữa nhé.”
Tôi hạ giọng cầu xin, chỉ mong mẹ đừng làm hỏng việc của tôi.
Giờ tìm việc càng lúc càng khó, sinh viên tốt nghiệp thì nhiều như nấm sau mưa.
Nếu tôi có thể phát triển ổn định trên nền tảng web novel, cũng coi như là một con đường kiếm sống.
Thấy tôi nghi ngờ mình, mẹ tôi tỏ ra cực kỳ không vui.
“Đã nói không phải mẹ rồi, con nghe không hiểu à? Mẹ vất vả nuôi con lớn thế này, mà con lại nghi ngờ mẹ. Ngày nào mẹ cũng đi làm, lấy đâu ra thời gian tám chuyện ngoài đường?”
Mẹ tôi đập bàn, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn tôi.
“Đúng là mắc nợ các người, hễ có chuyện gì là đổ lên đầu tôi. Biết đâu là chính con lỡ miệng ngoài kia, sao lại đổ lỗi cho mẹ?”
Mẹ tôi xúc động mạnh, hét rất to.
Tôi bị đôi mắt hoe đỏ của bà làm cho hoảng sợ, vội vàng xin lỗi.
“Mẹ, con không có trách mẹ. Con viết truyện là để đỡ đần phần nào cho gia đình, giờ đang vào giai đoạn quan trọng, chỉ cần bị tố cáo một lần nữa là truyện lại bị gỡ.”
Mẹ tôi vẫn còn kích động: “Nhưng con cũng không được vu oan cho mẹ!”
“Xin lỗi mẹ, con xin lỗi mẹ.”
Thấy tôi chịu nhận sai, thái độ lại thành khẩn, lại còn hứa sẽ mua thêm cho bà một sợi dây chuyền vàng nữa, lúc đó bà mới nguôi ngoai đôi chút.
Bố tôi chỉ thở dài, nếp nhăn nơi khóe mắt như hằn sâu thêm.
“Bị tố cáo thật sự sẽ ảnh hưởng đến nhuận bút sao?”
Hai lần nhận nhuận bút liên tiếp, tôi đều mua quà cho mẹ.
Bà đã nếm được “trái ngọt” mà viết truyện mạng mang lại.
Tôi gật đầu: “Không chỉ bị ảnh hưởng, mà còn có thể bị gỡ nguyên cả cuốn truyện.”
Hiện giờ tác giả viết truyện mạng ngày càng nhiều, truyện của tôi có thể nổi bật là nhờ đề tài mới lạ.
Biên tập có tiết lộ rằng, nếu tôi giữ được mạch truyện ổn định, mức nhuận bút sẽ còn tăng nữa là đằng khác.
Mẹ tôi vừa cúi đầu ăn cơm vừa lẩm bẩm: “Bị tố cáo cũng là do con thôi, sao không thấy người khác bị tố cáo mà chỉ có con?”
“Mẹ!”
Tôi không thể tin nổi là mẹ lại có thể nói ra câu đó.
“Con viết toàn là nội dung nghiêm túc, mẹ là mẹ của con mà, con bị người ngoài chơi xấu, sao mẹ lại còn nói kiểu như bênh họ vậy?”
Mẹ còn định nói tiếp, nhưng bố đã ngăn lại.
“Thôi đi! Tĩnh Tĩnh có thể tự kiếm tiền là bản lĩnh của con nó, giờ con bé bị người ta tố cáo, mình làm cha mẹ thì giữ mồm giữ miệng cho tốt, đừng gây thêm phiền phức cho con.”
Mẹ tôi không lên tiếng nữa.
2.
Dưới sự hướng dẫn của biên tập, tôi đã sửa lại toàn bộ những chi tiết có thể bị coi là vi phạm.
Tôi tưởng như vậy là yên ổn rồi, ai ngờ vẫn có người báo cáo.
Khi truyện bị gỡ lần hai, tôi lập tức nhắn tin cho biên tập viên.
【Không thể nào, tên truyện đã đổi rồi, dù có người cố tình chơi xấu thì cũng không nhanh vậy được.】
Tôi sững sờ.
Tôi viết thể loại điền văn lấy bối cảnh cổ đại, không dính gì đến nội dung trái quy định.
Người ta nếu muốn tố cáo, cùng lắm cũng chỉ viện lý do “tình tiết cổ đại quá phi thực tế”.
Mà bảo hoàn toàn sát lịch sử thì là điều bất khả thi, tôi chỉ còn cách cố gắng chỉnh sửa nội dung cho phù hợp hơn.
Không ngờ, dù cẩn thận như vậy, vẫn bị tố.
Khi tôi còn đang sững người, cửa sổ chat lại hiện lên tin nhắn của biên tập.
【Có phải em đã tiết lộ tên mới của truyện cho ai rồi không?】
Tôi ngồi đờ người trước màn hình máy tính, cơn giận như muốn phá tung lồng ngực.
Tên truyện mới tôi chỉ nói với bố mẹ, cũng chỉ có họ từng xem phần hậu trường của tôi.
Cảm giác bị người thân đâm sau lưng khiến tôi ngột ngạt đến mức không thở nổi.
Tôi thực sự sắp sụp đổ rồi!
Nghĩ đến đây, tôi không thể ngồi yên ở thư viện nữa, liền thu dọn máy tính chạy thẳng về nhà.
“Ô, Tĩnh Tĩnh, sao hôm nay con về sớm vậy?”
Bố tôi vừa mở cửa, thấy là tôi liền vội vàng tắt TV.
“Sao lại khóc như thế? Không phải con bảo hôm nay ra ngoài viết truyện, tối mới về sao?”
Tôi bật khóc như vỡ đê: “Bố ơi! Truyện của con lại bị gỡ rồi!”
“Lại bị gỡ nữa à?”
“Sao lại thế được? Biên tập viên đã giúp con đổi tên truyện rồi mà, sao lại bị gỡ nhanh như vậy?”
Bố tôi luống cuống, vụng về muốn dỗ dành tôi.
Tôi gục trên ghế sô pha, vừa khóc vừa gào như phát điên.
“Tại sao lại đối xử với con như vậy? Con đã làm gì sai chứ?!”
Cuối cùng bố tôi cũng hiểu ra sự tình, lập tức gọi điện cho mẹ.
“Bà lại nói gì ngoài kia rồi? Về nhà ngay đi, Tĩnh Tĩnh gặp chuyện rồi.”
Mẹ tôi về đến nhà, mặt mày vẫn tươi cười hớn hở, vòng tay vàng và dây chuyền vàng đeo lộ ra ngoài áo len, cứ như sợ người ta không biết là con gái mua cho.
Chỉ liếc một cái, bố tôi đã biết bà lại ra ngoài khoe khoang rồi.
“Cái vụ đổi tên truyện của Tĩnh Tĩnh, có phải bà lại đi kể với người ta không?”
Nghe vậy, người mẹ tôi cứng đờ, luống cuống muốn nhét vòng tay vào trong tay áo.
“Không… không có. Tôi làm gì có kể ra ngoài.”
Bố tôi nổi giận, vỗ mạnh một cái lên bàn.
“Còn không chịu nhận! Trong nhà này chỉ có ba người chúng ta, Tĩnh Tĩnh cả tuần ở thư viện, tôi thì đi làm sáng sớm về muộn, hôm nay mới được nghỉ. Không phải bà thì là ai nữa?”
Mẹ bị dọa sững người, ánh mắt liếc về phía tôi.
Tôi càng nghĩ càng tủi thân: “Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, đừng kể ra ngoài, đừng kể ra ngoài! Sao mẹ cứ không nghe?”
“Giờ thì mẹ hài lòng rồi chứ? Con lại bị tố cáo, truyện bị gỡ, lần này là gỡ hoàn toàn luôn rồi!”
Tôi khóc nấc lên từng cơn, ngồi sụp xuống đất, phải dựa vào ghế sô pha mới gượng được người dậy.
“Mẹ nói cho con biết vì sao đi? Khoản nhuận bút đầu tiên của con, con chỉ nghĩ đến việc mua quà cho mẹ. Vậy mà mẹ lại hại con?”
“Chẳng lẽ mẹ không chịu nổi khi thấy con sống tốt?”
Câu cuối cùng tôi hét lên như xé ruột xé gan.
Lúc này mẹ mới nhận ra mình sai, vội vàng rót nước cho tôi bình tĩnh lại.
Nhưng tôi đã dồn nén tới cực điểm.
Phá tiền của người khác, chẳng khác nào giết cha mẹ người ta.
Mẹ có nói gì tôi cũng không muốn nghe nữa.
Tôi như phát điên, vung tay loạn xạ trong không trung, ly nước nóng mẹ vừa đưa bị tôi hất đổ xuống đất, vỡ tan từng mảnh, nước nóng bắn vào người bà, nhanh chóng khiến bà phồng rộp một mảng.
Bà cũng nổi điên, bực bội véo mạnh vào tay tôi.
“Gào gào cái gì, ban ngày ban mặt gào như gọi hồn thế hả! Truyện bị gỡ thì sao, liên hệ biên tập sửa lại tên truyện là được rồi.”
Vô ích thôi.
Giờ có sửa tên lại cũng vô ích, vì ID của tôi đã bị báo cáo quá nhiều lần.
Hệ thống đánh dấu tôi là tài khoản rủi ro, bị hạn chế hiển thị vĩnh viễn rồi.
Bộ dạng tuyệt vọng của tôi khiến bố hoảng hốt.
“Tĩnh Tĩnh, con đừng làm bố sợ. Có gì từ từ nói. Không viết truyện được thì để bố nuôi con, bố vẫn còn sức mà làm việc.”
Mẹ tôi thì cứ cố kéo tôi đứng dậy.
Tôi nước mắt giàn giụa: “Bố ơi, con phải làm sao bây giờ? Khó khăn lắm con mới có được cơ hội kiếm tiền, vậy mà lại bị chính tay mình phá hỏng.”
Bố ôm tôi, run rẩy vì xót con.
“Tất cả là do bố không quản chặt mẹ con, đừng khóc nữa con, bố đau lòng lắm.”
Mẹ tôi cũng dịu giọng hơn, ngập ngừng mãi mới chịu thừa nhận.
“Em không nói với người ngoài, chỉ là kể cho mấy chị em thân quen thôi…”
Bố chất vấn bà: “Thân thế nào thì cũng không thể hại tương lai của con được!”