“Em theo anh tám năm rồi, chia tay rồi em nghĩ em còn gả được cho ai?”
“Cố Miên, ai thèm lấy em? Đừng có c/o/n m/ẹ n//ó làm mình làm mẩy nữa được không?”
Nước mắt vừa kìm lại được khi nghe những lời này suýt nữa lại trào ra.
Hoá ra anh ấy cũng biết, chúng tôi đã ở bên nhau tám năm rồi.
Bạn bè đều nói, yêu nhau quá lâu, người yêu sẽ thành người thân, nhưng Phó Trì Diệc không trở thành người thân của tôi, cũng càng ngày càng không giống người yêu của tôi nữa.
Tôi cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
“Trên đời này nhiều đàn ông thế, tôi cũng đâu cần nhất thiết phải bên anh.”
Sắc mặt Phó Trì Diệc trở nên vô cùng khó coi.
Anh ấy giận dữ nhìn tôi, đám bạn anh ấy lại bắt đầu lên tiếng.
“Thôi nào, anh Phó đã xuống nước rồi, Cố Miên cô cũng đừng làm quá lên thế.”
“Chỉ là bộ tóc giả thôi mà, bảo anh Phó mua cho cô, mua bảy bộ, mỗi ngày đổi một bộ ha ha.”
Sau khi đám bạn của Phó Trì Diệc mỉa mai xong, Lâm Nguyệt cũng thuận thế tỏ vẻ đáng thương:
“Chuyện này chung quy cũng là do em gây ra, chị Cố Miên, tiền tóc giả em trả cho chị, chị đừng làm khó anh Trì Diệc nữa.”
Cô ấy vừa nói vừa đỏ hoe mắt, bộ dạng vô cùng đáng thương khiến Phó Trì Diệc đau lòng,
anh ấy lập tức trừng mắt nhìn tôi như nhìn k/ẻ th/ù không đội trời chung.
“Cố Miên, có chuyện gì thì nhắm vào tôi đây này!”
“Nguyệt Nguyệt đang bệnh, bệnh rất nặng! Sao em cứ phải gây khó dễ cho một người bệnh như vậy? Em thay đổi rồi! Trước đây em không như thế này!”
Tôi vừa định mở miệng phản bác, thì Lâm Nguyệt bỗng ôm bụng, mặt mày tái mét, rên rỉ:
“Phó Trì Diệc… em đau quá… cứu em…”
Phó Trì Dã đẩy mạnh tôi một cái.
Tôi không kịp đề phòng, loạng choạng ngã nhào, vấp phải chân ghế rồi ngã lăn ra đất.
“Á—”
Phó Trì Diệc nhìn thấy, nhưng không hề tỏ ra lo lắng hay đau lòng, ngược lại còn gào lên giận dữ:
“Đừng có cản trở ở đây nữa! Có mỗi chút tóc mà than khóc om sòm! Cô biết rõ Nguyệt Nguyệt sức khỏe yếu, còn cố chọc giận nó! Nếu có chuyện gì xảy ra với nó, tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Nói xong, anh ta bế Lâm Nguyệt rời đi thẳng thừng, theo sau là cả một đám người.
Người cầm tóc tôi lúc nãy, trước khi đi còn tiện tay ném cả búi tóc đen óng ấy vào thùng rác.
Tôi ngơ ngác vài giây, rồi vội bò dậy, từng chút từng chút nhặt lại tóc của mình.
Nước mắt tôi rơi không ngừng.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã quyết định rồi.
Tôi phải rời khỏi Phó Trì Diệc.
Tôi đến tiệm tóc, cạo trọc lại đầu một lần nữa.
Tiện thể còn tranh thủ mua luôn gói combo ưu đãi của khách sạn gần đó.
Lúc quay về thu dọn đồ đạc, Phó Trì Diệc bước vào, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Thấy chiếc vali trong tay tôi, mặt anh ta lập tức thay đổi.
Anh ta sải bước tới, hất mạnh chiếc vali tôi đang cầm.
“Em còn định làm loạn tới khi nào nữa hả?”
“Bác sĩ nói bệnh Lâm Nguyệt nặng thêm là do em kích động cô ấy! Tôi còn chưa tính sổ, em lại còn làm ra vẻ đáng thương!”
Tôi bật cười vì tức.
“Cô ta bị ung thư là do tôi chọc giận cô ta sao?”
“Phó Trì Diệc, anh có bao giờ tự hỏi mình đang nói những lời ngu ngốc cỡ nào không?”
Có lẽ chưa từng nghe tôi nói chuyện với giọng điệu như vậy, Phó Trì Diệc ngẩn người.
Tôi không để ý đến anh ta nữa, nhặt chiếc vali bị đá văng rồi tiếp tục thu dọn quần áo.
Tôi không mang theo nhiều đồ, sống chung tám năm, thu dọn lại cũng chỉ vừa đủ hai chiếc vali 26 inch.
Tôi liếc nhìn Phó Trì Diệc vẫn đứng yên một góc không nói gì, tiện miệng hỏi:
“Khi nào anh chuyển tiền tóc cho tôi, tôi sẽ gửi tiền thuê nhà.”
Chương 3
“Cô nghĩ tôi thiếu chút tiền đó chắc?”
Phó Trì Diệc siết chặt tay tôi, mặt đen kịt lại:
“Cố Miên, cô làm đủ chưa vậy? Cô nghĩ một mình nuôi nổi bản thân à?”
“Tôi thật sự không hiểu, não cô chứa gì nữa!”
“Cho cô mỹ phẩm thì không dùng, mua trang sức thì không đeo, bảo cô ăn mặc tử tế thì viện đủ thứ lý do!”
Mỗi lần chúng tôi cãi nhau, Phó Trì Diệc lại mang hết chuyện cũ ra nói đi nói lại.
Anh ta luôn trách tôi không dùng mỹ phẩm anh ta mua — nhưng vì tôi dị ứng với những thứ đó.
Anh ta nói tôi không đeo trang sức — nhưng khi đeo rồi lại bị người khác chê là đồ rởm.
Anh ta bảo tôi ăn mặc lỗi thời — nhưng tôi làm việc trong cơ quan nhà nước, chẳng lẽ phải mặc đồ lòe loẹt sao?
Thấy tôi im lặng, Phó Trì Diệc càng nói năng không kiêng nể:
“Sao? Không nói được nữa à? Hay là cô muốn quay về quê lấy chồng?”
Nghe đến đây, tôi trừng mắt nhìn anh ta, không dám tin vào tai mình.
Sau kỳ thi đại học năm đó, gia đình đã nhốt tôi lại, định gả tôi đi.
Chính là Phó Trì Diệc đã cứu tôi ra khỏi hoàn cảnh đó.
Anh từng nói, chỉ cần anh còn ở đây, sẽ không để tôi gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Nhưng bây giờ…
Anh đã quên hết lời hứa năm xưa.
Và trở thành một kẻ không khác gì những người mà tôi từng sợ nhất.