Cô giáo chủ nhiệm lạnh lùng nói: “Lớp 12 là thời khắc quan trọng nhất của các em, nhưng có một số bạn không hề chuyên tâm học hành, đầu óc không biết đang nghĩ những thứ vớ vẩn gì nữa.”
Cô cầm lấy thư tình của tôi, nói tiếp: “Đây là thư cô tìm thấy trong ngăn bàn của em vào giờ thể dục buổi sáng. Bây giờ hãy để mẹ em đọc to, đọc diễn cảm xem ai là người yêu dấu của em!”
Cô đưa thư cho mẹ tôi.
Mẹ tôi bối rối nhận lấy, nói nhỏ: “Thưa cô, con trẻ cũng có lòng tự trọng, chúng ta không thể giải quyết riêng được sao?”
“Yêu sớm là điều nhà trường nghiêm cấm nhất. Nếu hôm nay tôi không làm gương, sau này làm sao quản lý được lớp này nữa?”
“Con trai tôi chỉ viết một lá thư tình chưa gửi đi thôi mà, nó định đợi tốt nghiệp rồi mới đưa.”
“Trò ấy có suy nghĩ đó là không đúng rồi. Hôm nay phụ huynh không muốn đọc thì mang con về kiểm điểm một tuần đi.”
Mẹ tôi lập tức im lặng.
Bố tôi không nhịn được lên tiếng: “Thưa cô, vậy chúng tôi đọc là được chứ ạ. Lớp 12 mà cho về kiểm điểm một tuần thì không biết sẽ chậm bao nhiêu bài vở.”
Cô giáo chủ nhiệm gật đầu: “Được, đọc to lên, cho cả lớp nghe rõ, người yêu dấu của trò ấy là ai! Ai là người yêu dấu của trò ấy!”
Mẹ tôi đành mở thư ra đọc: “Anh vẫn nhớ dáng vẻ dịu dàng ngày xưa của em, mái tóc buông xõa trên vai dưới ánh hoàng hôn, thoang thoảng hương oải hương. Chẳng biết vì sao bây giờ em lại đeo kính, buộc tóc đuôi ngựa, cả ngày đều lạnh lùng với mọi người.”
Cả lớp kinh ngạc nhìn tôi.
Cô giáo chủ nhiệm đẩy gọng kính, hất nhẹ bím tóc đuôi ngựa, cười khẩy: “Xem ra cô gái em thích cũng khá biết điều đấy, cô ấy biết lớp 12 là thời điểm quan trọng nhất, phải biết che giấu vẻ đẹp của mình, tập trung vào chuyện chính. Còn em thì sao? Đầu óc toàn những chuyện bẩn thỉu!”
Tôi ngây ngẩn nhìn cô giáo chủ nhiệm.
Tôi vẫn nhớ dáng vẻ xinh đẹp ấy của cô.
Dưới ánh hoàng hôn, mái tóc cô buông xõa, thoang thoảng hương oải hương, dịu dàng hôn lên trán tôi.
Đôi môi cô cũng mang theo hương vị ngọt ngào, mềm mại mịn màng.
Đó là mùi son dưỡng vị vải thiều.
Hôm đó môi tôi khô nẻ, cô lấy son dưỡng của mình ra, nâng mặt tôi lên, dịu dàng thoa lên môi tôi.
Mẹ tôi đọc đúng đến đoạn này, bà ngượng ngùng nói: “Điều anh nhớ mãi không quên, chính là lúc ấy em giúp anh thoa son dưỡng. Anh rất ngại, nhưng lại có chút bướng bỉnh của con trai, anh giả vờ ghét bỏ, nói đó là đồ em đã dùng rồi, em lại bảo môi anh khô nẻ đến chảy máu rồi. Anh xấu hổ nhắm mắt lại, em bật cười, dịu dàng giúp anh thoa son.”
Cô giáo chủ nhiệm đập mạnh tay xuống bàn!
Cô lạnh lùng nói: “Tôi rút lại lời vừa nói, xem ra cô bạn nữ sinh này cũng chẳng biết điều gì cả, đúng là không biết giữ ý tứ! Các em nghe cho rõ đây, nếu tôi bắt gặp cặp nam nữ nào trong lớp dám dùng chung một thỏi son dưỡng, tôi sẽ mời phụ huynh ngay!”
Nói xong, cô gật đầu với mẹ tôi, ý bảo bà đọc tiếp.
Mẹ tôi nói nhỏ: “Chuyện này đã qua nhiều năm rồi, anh vẫn không thể quên. Đối với em, anh chỉ là một hành khách thoáng qua trong đời, nhưng đối với anh, em đã thay đổi cả cuộc đời anh.”
“Anh nghe nói thành tích học tập của em rất tốt, sau này nhất định sẽ đỗ vào trường đại học trọng điểm, còn anh thì khác, ai cũng nói anh chỉ biết trốn học, thành tích kém, sau này chắc chắn sẽ không có tương lai. Em giống như tiểu thư khuê các thời xưa, còn anh chỉ là một nông dân nghèo hèn.”
Cô giáo chủ nhiệm nghe đến đây, không nhịn được cười, cô nói: “Bắt đầu rồi đấy, lối viết ủy mị sướt mướt của mấy cậu con trai tuổi dậy thì. Các bạn nữ trong lớp, tiếp theo các em hãy nghe cho kỹ, con trai rất thích nói những câu sến súa buồn bã này, tự hạ thấp bản thân, tâng bốc con gái lên cao, sau đó dùng chiêu lùi để tiến, nhằm chiếm được sự đồng cảm của con gái.”
Các bạn nữ trong lớp đều gật đầu lia lịa, bắt đầu chăm chú lắng nghe.
Mẹ tôi tức đến run người, bà đọc tiếp: “Để tìm kiếm bóng hình em, anh không còn trốn học nữa. Mỗi ngày anh đều dậy từ hai giờ sáng nấu cơm, sắc thuốc cho mẹ…”
Mẹ tôi lau nước mắt, nói nhỏ: “Thưa cô, hồi nó còn nhỏ, tôi bị bệnh, nằm liệt giường cả năm. Bố nó phải đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, nên ngày nào nó cũng phải trốn học, về sớm nấu cơm sắc thuốc cho tôi, thành ra học hành sa sút. Sau này nó đột nhiên muốn học hành nghiêm túc, ngày nào cũng dậy sớm làm việc nhà, đều là để chăm sóc tôi.”
2
Cô giáo chủ nhiệm có chút ngượng ngùng “Ồ” một tiếng, cô căng thẳng vuốt vuốt mái tóc, nói: “Đọc tiếp đi, không ngờ đấy, còn là một kẻ si tình, thích từ bé rồi cơ à?”
Mẹ tôi đọc tiếp: “Thích em rất khó, vì em đi rất xa, rất cao. Để gặp được em, anh đã cố gắng học gấp bội, anh theo đuổi em thi vào trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, kết quả anh…”
Cô giáo chủ nhiệm lập tức ngắt lời.
Cô nói: “Trường chúng ta không phải trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, kết quả là vì em mải mê yêu đương, nên không thi đỗ trường trọng điểm! Các bạn học sinh, đây là một bài học xương máu, cô gái mà trò ấy thích có thể thi đỗ trường cấp ba trọng điểm, còn trò ấy lại bỏ lỡ người con gái mình thích, điều đó nói lên điều gì? Chứng tỏ nếu học hành không cố gắng, ngay cả tình yêu cũng sẽ vuột mất.”
Mẹ tôi nói nhỏ: “Thưa cô, câu tiếp theo con trai tôi viết là, kết quả anh không thi đỗ, nhưng lại gặp được em ở đây.”
Sắc mặt cô giáo chủ nhiệm lập tức trở nên không được tự nhiên.
Cô nói: “Xem ra cô gái đó cũng không tập trung học hành, đọc tiếp đi.”
Tôi nhìn vẻ mặt có chút lúng túng của cô giáo chủ nhiệm.
Cô ấy đã thi đỗ năm đó, tôi biết.
Tôi từng nghĩ mình sẽ không thể tìm lại được bóng hình cô ấy, nhưng tôi không ngờ rằng, khi tôi đến đây, cô ấy lại trở thành giáo viên chủ nhiệm của tôi.