Đăng Nhập Đăng Ký

Thanh Mai Không Chịu Nổi Một Đòn - Chương 1

1

Tôi và Giang Trì đã bên nhau năm năm, dự định sẽ đính hôn sau khi tốt nghiệp đại học.

Bố mẹ hai bên vừa ngồi xuống chưa được mấy câu, cửa phòng bao đã bị đẩy ra.

Đó là một cô gái với dáng vẻ mỏng manh yếu đuối, mặc chiếc váy công chúa tay phồng màu xanh lam, chân đi giày cao gót. Gương mặt cô ta trang điểm nhẹ nhàng, vừa vào cửa đã phì cười hai tiếng rồi mới lên tiếng:

“Giang Trì, anh sắp đính hôn à? Sao không báo cho em một tiếng thế?”

Tôi liếc mắt ra hiệu cho Giang Trì, ý hỏi đây là ai.

“Sao cô lại đến đây?”

“Lẽ nào em không thể đến sao? Giang Trì, chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ có bạn gái cũng không giới thiệu cho em một tiếng? Hay là… sợ ai đó ghen à?”

Sắc mặt tôi đã sa sầm.

Giang Trì cười nhạt:

“Giới thiệu với cô, đây là bạn gái tôi, Lâm Mộ. Mộ Mộ, đây là con gái của cô hàng xóm nhà anh, Trần Uyển.”

Tôi vừa định chào hỏi, Trần Uyển đã lại bật cười. Cười thôi chưa đủ, cô ta còn cố tình sáp lại gần, vỗ nhẹ vào cánh tay Giang Trì, tỏ ra vô cùng thân mật.

“Chà, anh giới thiệu kiểu gì thế. Chúng ta là thanh mai trúc mã cơ mà, một câu hàng xóm đơn giản sao có thể nói hết được?”

Sắc mặt bố mẹ Giang Trì cũng trở nên khó coi. Tôi đang định lên tiếng thì bị Giang Trì ngắt lời.

“Trần Uyển, tôi nói cô là con gái của cô hàng xóm đã là nể mặt cô lắm rồi. Nên nhớ, nhà tôi cũng chỉ ở khu đó có ba năm thôi.”

“Trần Uyển, cô có thấy cô phiền không vậy? Lại là dựa vào định vị trên điện thoại mẹ tôi để tìm đến đây đúng không? Ngày nào cũng bám theo tôi cô không thấy mệt à?”

Mẹ của Giang Trì rất thích đăng ảnh lên vòng bạn bè, một người nghiện chụp ảnh chính hiệu. Hơn nữa, mỗi lần đăng bài bà đều có thói quen đính kèm định vị.

Hốc mắt Trần Uyển đỏ hoe:

“Giang Trì, có cần phải nói em như vậy không? Đúng là khi đó em đã sai, nhưng anh là đàn ông mà, không thể rộng lượng hơn một chút sao? Tại sao lại đối xử với em như thế?”

Nói rồi, cô ta quay sang đánh giá tôi.

“Anh ở bên cô ta là để chọc tức em đúng không? Giang Trì, em đã nhờ bạn bè tìm hiểu về cô ta rồi. Cô ta giống hệt em, mắt phải đều cận 12 độ, đều thích màu trắng và màu xanh. Quan trọng nhất là, em và cô ấy đều học chuyên ngành tài chính kế toán.”

“Giang Trì, dù anh có giận em đến mấy cũng không thể tìm một người thay thế như vậy chứ.”

Tôi: “?”

Giang Trì liền đẩy thẳng Trần Uyển ra ngoài:

“Bà chị, tôi xin chị đấy, soi gương lại mình đi được không? Chị lấy cái gì ra để so với Mộ Mộ?”

Rồi anh đóng sập cửa lại.

“Mẹ, con xin mẹ đấy, sau này đăng bài có thể chặn cô ta đi được không?”

Mẹ Giang Trì cũng tỏ ra ái ngại, vội nắm lấy tay tôi:

“Mộ Mộ, thật sự xin lỗi cháu, đều tại dì quên chặn con bé phiền phức này. Cháu yên tâm, dì xóa bạn bè với nó ngay đây.”

Nghe xong những lời này, sắc mặt bố mẹ tôi mới dịu lại.

Giang Trì liền quay sang mẹ tôi mà thề thốt:

“Dì ơi, xin dì hãy yên tâm, con nhất định sẽ không để Mộ Mộ phải chịu bất kỳ ấm ức nào.”

2

Bố mẹ tôi công việc bận rộn nên sau khi bàn bạc xong chuyện đính hôn liền ra về.

Trên đường đưa tôi đến công ty, Giang Trì nhận được một cuộc gọi từ Trần Uyển.

Ban đầu anh không biết là ai nên đã bật thẳng loa ngoài. Loa vừa bật lên, giọng nói õng ẹo của Trần Uyển đã vang lên:

“Giang Trì, em đau dạ dày quá. Anh có thể qua thăm em được không? À, mua giúp em một phần cháo nhé, ở quán mà trước đây anh hay mua cho em ấy.”
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!