Đăng Nhập Đăng Ký

THIÊN VỊ - Chương 1

1
Ngày nhận được giấy báo nhập học, tôi cảm thấy bầu trời như sụp đổ.
Ngôi trường đại học ở Bắc Kinh mà tôi hằng mong ước giờ đã vuột khỏi tầm tay.
Trường đại học tỉnh lẻ - nơi tôi chưa từng nghĩ tới - lại trở thành điểm đến của tôi.
Điểm chuẩn của trường này thấp hơn điểm thi của tôi những 80 điểm.
Tôi khóc lóc hỏi mẹ: "Có phải mẹ đã tự ý sửa nguyện vọng của con không? Tại sao mẹ lại làm thế?"
Mẹ tôi thản nhiên đáp: "Con bé con đòi đi xa làm gì? Bắc Kinh là nơi con muốn đi là đi được à? Đất khách quê người, đầu óc con lại không nhanh nhạy, làm sao xoay xở được."
Tôi gào lên: "Nhưng chị gái đi nước ngoài mẹ còn cho đi! Sao con đi Bắc Kinh lại không được? Từ nhỏ đến lớn, chị muốn gì, muốn đi đâu, bố mẹ đều đáp ứng. Tại sao chỉ một ước nguyện nhỏ nhoi là được học ở Bắc Kinh, bố mẹ cũng không chịu thực hiện? Tại sao?! Chẳng lẽ con không phải con của bố mẹ sao?"
Bốp! Bố tôi tát tôi một cái.
"Làm gì mà la hét om sòm! Bố mẹ thiếu gì ăn thiếu gì mặc của con à? Bắt con học gần nhà là để tiện về thăm nhà! Có gì sai? Đỗ đại học rồi nên cậy mình cứng cáp rồi đấy à? Không muốn học thì đừng học! Bố mẹ còn đỡ tốn tiền!"
Tôi ôm mặt nhìn họ đầy phẫn uất.
Mẹ tôi thậm chí không thèm ngẩng mặt lên, giọng đầy châm chọc: "Đừng có so bì với chị con, từ nhỏ đến lớn con thế nào, con không rõ à? Hừ! Đừng có với tới những thứ không thuộc về mình."
Tôi ngã vật xuống đất, nước mắt rơi trên tấm giấy báo nhập học.
Tôi biết, đây là con đường duy nhất của mình.
________________________________________
2
Chị gái tôi tên Chu Nhã Nam.
Tôi tên Chu Bình Bình.
Bình Bình, nghĩa là bình thường, tầm thường.
Chỉ cần nhìn tên đã thấy được bố mẹ coi trọng chị hơn.
Chị là đứa con đầu lòng, được họ nâng niu chiều chuộng.
Sau khi sinh chị, họ mong có thêm một đứa con trai.
Để "có nếp có tẻ".
Khi mang thai tôi, ai gặp cũng bảo bầu này chắc chắn là con trai, mẹ tôi vui lắm.
Ăn ngon, uống đủ, bụng to vượt mặt.
Đến lúc sinh tôi thì bị khó đẻ, ngày ấy y tế quê nghèo nàn, mẹ tôi suýt mất mạng.
Ấy vậy mà sinh ra lại là con gái, hai người vô cùng thất vọng.
Có lẽ từ đó đã định sẵn tôi sẽ không bao giờ được yêu thương bằng chị.
Họ dồn hết tâm sức vào chị gái.
Và chị cũng rất xứng đáng, xuất sắc, từ nhỏ đến lớn đều được ngợi khen.
Còn tôi, như một vật đối chiếu, chỉ để làm nổi bật sự ưu tú của chị.
Chị đẹp hơn tôi, thông minh hơn tôi, lại còn khéo ăn nói hơn tôi.
Mọi người đều bảo chị thừa hưởng nhan sắc của mẹ, trí tuệ của bố.
Còn khi nhắc đến tôi: "Đứa bé Bình Bình này, không biết giống ai nhỉ?"
Dù tôi có khuôn mặt vuông giống bố, gặp vấn đề thì cứng nhắc y hệt mẹ.
Họ vẫn không muốn thừa nhận.
Vì vậy, dù chị hơn tôi 4 tuổi, lại giống một công chúa được cưng chiều hơn.
Chị chưa bao giờ phải làm việc nhà, quần áo mới mua liên tục, đồ chơi chất đống, tiền tiêu vặt không bao giờ hết.
Còn từ khi tôi biết nhận thức, bố mẹ chưa từng mua cho tôi bộ quần áo mới nào.
Tôi luôn phải mặc đồ cũ của chị, chơi đồ chơi cũ của chị.
Thậm chí không có tiền tiêu vặt.
Về sau, bố mẹ ngày càng bận rộn.
Từ năm 10 tuổi, tôi đã phụ trách bữa sáng và tối cho hai chị em.
Cuối tuần còn có đống quần áo chờ tôi giặt.
Chỉ lúc này, mẹ tôi mới thi thoảng khen vài câu: "Bình Bình cũng có chút ích lợi đấy, làm việc nhà khá đảm đang."
Tôi là đứa trẻ thiếu thốn tình thương, để bố mẹ chú ý, khen ngợi mình hơn.
Tôi luôn cố gắng thể hiện.
Thường xuyên tự nguyện làm nhiều việc hơn. Tôi nghĩ, nếu không thể bằng chị ở mặt khác, ít nhất trong chăm chỉ, tôi có thể khiến họ để mắt tới mình chứ?
Nhưng dù tôi có nỗ lực thế nào, cũng không thể so được với vị trí của chị trong lòng họ.
Có lần, tôi thi được top 5 lớp.
Khi tôi đưa phiếu điểm cho mẹ xem, bà chỉ liếc qua rồi vứt sang một bên: "Quần áo ngâm lâu rồi, mau đi giặt đi."
"Mẹ ơi," tôi cố gắng tranh thủ, "lần này con được top 5. Cô giáo bảo con vẫn có hy vọng..."
Mẹ tôi khinh khỉnh: "Con có hy vọng gì? Thi được Thanh Hoa, Bắc Đại à? Hay đi du học nước ngoài? Chị con thông minh như thế còn chưa đỗ nổi Thanh Bắc, con đừng có mơ, mau đi làm việc của con đi."
Lần đó, tôi bị tổn thương nặng nề.
Dường như dù tôi có cố gắng thế nào, trong mắt họ, tôi vẫn mãi thua kém chị.
Từ đó trở đi, tôi không bao giờ cho họ xem phiếu điểm nữa.
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!