Vất vả lắm tôi mới “ngủ” được với học bá lạnh lùng kiêu ngạo.
Trong trò chơi Thật hay Thách, tôi bốc phải lá Thách, yêu cầu chọn một bạn nam để hôn kiểu Pháp.
Tôi chọn học bá, nhưng anh lại ngồi yên tại chỗ, mãi không chịu đứng dậy.
Anh kìm nén nói với tôi: “Xin lỗi, bây giờ không tiện.”
Trước mắt tôi hiện lên một loạt bình luận:
[Đương nhiên là không tiện rồi, nữ chính đang ngồi cạnh anh ấy mà, sao anh ấy có thể hôn nữ phụ trước mặt nữ chính được chứ.]
[Đợi lát nữa nữ chính bốc phải lá Thách yêu cầu anh ấy hôn, anh ấy sẽ lập tức hôn ngay, còn là hôn lưỡi nữa chứ, đúng là không so sánh không có đau thương.]
[Lát nữa nữ phụ bị từ chối, khóc trôi cả lớp trang điểm, trông như bà chằn cầu xin nam chính hôn mình, thật đáng cười.]
Không muốn bị người khác chế giễ
1
Xung quanh lập tức im lặng.
Có người khuyên tôi: “Sao thế Thanh Hoan, Giang Trì không phải bạn trai cậu à?”
“Đúng đó, hai người sao thế, cãi nhau à?”
“Ai mà không biết cậu ấy cưng chiều cậu hết mực, trước đây trên tường confessions của trường còn đăng ảnh cậu ấy nhảy xuống hồ nhân tạo tìm lại nhẫn đôi bị rơi cho cậu mà.”
“Thôi, chỉ là một trò chơi nhỏ thôi, không đáng, uống ly rượu là được rồi, các cặp đôi yêu nhau không phải đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành sao.”
Giang Trì nhìn tôi chăm chú, trong mắt ánh lên vẻ bất an và lo lắng: “Thanh Hoan, em giận à?”
Tôi mím môi: “Không có.”
Tôi tự rót cho mình một ly rượu.
Giang Trì vẫn chưa thực sự phản bội tôi, và tôi cũng không cần vì tức giận mà tùy tiện tìm người khác hôn.
Vì không hoàn thành nội dung của lá Thách, tôi cần uống một ly rượu để chịu phạt.
Giang Trì tự rót cho mình một ly đầy, nói với tôi: “Ván này là lỗi của anh, anh chịu phạt.”
Anh ngửa cổ, yết hầu chuyển động, uống cạn ly rượu không sót một giọt.
Trò chơi vẫn tiếp tục như thường.
Vẻ mặt tôi trông hoàn toàn bình thường, không hề buồn bã vì bị Giang Trì từ chối.
Nhưng trong lòng không ngừng khó chịu, vừa chua xót vừa bức bối.
Tôi không thể tập trung vào trò chơi, cứ mãi suy nghĩ xem nữ chính mà bình luận nhắc đến là ai.
Đúng lúc này, đàn em Bạch Y Y bốc phải lá Thách, rụt rè giơ tay lên:
“Cái đó… hình như em cũng bốc phải yêu cầu chọn một bạn khác giới để hôn.”
Cô ấy nhìn một vòng những người nam xung quanh, cuối cùng, ánh mắt ươn ướt dừng lại trên người Giang Trì:
“Đàn anh, ở đây em chỉ quen một mình anh là khác giới, anh có thể giúp em không ạ?”
Mọi người nín thở, ánh mắt di chuyển qua lại giữa tôi và cô ấy, dường như đang chờ xem kịch hay.
Bình luận trở nên cực kỳ phấn khích:
[Bé cưng dũng cảm quá! Cuối cùng cũng học được cách mạnh dạn tỏ tình rồi.]
[Lát nữa nữ phụ sẽ nổi điên như bà chằn đẩy ngã nữ chính bé bỏng, sau đó nam chính đau lòng cho nữ chính, bắt nữ phụ xin lỗi bé cưng trước mặt mọi người, cưng chiều quá đi.]
[Nhưng nữ chính làm vậy có hơi không ổn không, dù sao nữ phụ bây giờ vẫn là bạn gái của nam chính, có chút vượt quá giới hạn rồi.]
[Người nói câu này chắc không phải là fan cuồng của nữ phụ chứ, chỉ là một nữ phụ thôi mà, có gì to tát đâu, huống chi nam chính cũng đâu thật lòng thích cô ta.]
[Sau này khi họ chia tay, nữ phụ còn dùng cách nhảy lầu để đe dọa níu kéo, nam chính chẳng thèm quan tâm, còn chế nhạo cô ta có gan thì nhảy đi.]
Lòng bàn tay tôi lạnh ngắt.
Tôi sẽ không đến mức nổi điên đẩy ngã Bạch Y Y trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Nhưng tôi muốn xem phản ứng của Giang Trì.
Giang Trì nhìn Bạch Y Y, nhíu mày: “Anh tưởng họ đã nói rất rõ ràng rồi, anh có bạn gái rồi.”
Bạch Y Y hỏi một vòng không ai giúp mình, cắn môi dưới, vành mắt tủi thân đỏ hoe:
“Em bị dị ứng cồn, đàn anh không thể hôn em, ít nhất có thể giúp em uống ly rượu chịu phạt được không ạ?”
Lúc này, Giang Trì hơi nhíu mày, nhìn tôi: “Thanh Hoan, em đồng ý không? Anh chỉ nghe lời em thôi.”
Bình luận ngớ người:
[Tôi không nhìn nhầm chứ, nam chính lại đi hỏi ý kiến một nữ phụ.]
[Hơn nữa lại còn không chủ động hôn nữ chính bé bỏng nhà tôi, hu hu hu, đây thật sự là truyện ngọt sủng sao?]
[Cười chết mất, các người còn tin thật à, nam chính chỉ hỏi tượng trưng thôi, cho dù nữ phụ không đồng ý, nam chính cũng không nghe đâu, đến lúc đó chỉ càng thêm mất mặt.]
Tôi nắm chặt tay, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Tùy anh.”
Trong lòng lại mong chờ một cách khó chịu rằng Giang Trì sẽ từ chối cô ta.
Thế nhưng.
Ánh mắt Giang Trì tối sầm lại.
Anh cầm ly rượu lên, uống thay Bạch Y Y ly rượu đó.
Tim tôi đau nhói.
Tôi cố gắng giải thích cho anh trong lòng, đừng ghen, Giang Trì giúp cô ta uống rượu là vì Bạch Y Y bị dị ứng cồn.
Nhưng bình luận lại hết lần này đến lần khác nhắc nhở tôi:
[Hi hi, tôi đã nói mà, sao nam chính có thể thật sự mặc kệ nữ chính bé bỏng được, đây không phải là giúp cô ấy uống rượu rồi sao!]
[Nam chính mặt lạnh, yêu rồi yêu rồi.]
[Nhưng dù sao cũng không thể để bé cưng mất mặt trước đám đông được, hừ, phạt anh ta truy thê hoả táng tràng.]
[Ngốc, các người còn chưa phát hiện ra sao, ở nơi không ai để ý, nam chính đã lặng lẽ “dựng” lên rồi.]
[He he, chắc chắn là vì dáng vẻ tủi thân của nữ chính bé bỏng quá đáng yêu, người nào đó bề ngoài bình tĩnh, thực ra chắc chắn sớm đã không nhịn được rồi, muốn “ấy” nữ chính.]
[Chẳng trách không đứng dậy hôn cô ấy, hóa ra là sợ “cậu nhỏ” bên dưới dọa bé cưng sợ.]
Nhìn thấy bình luận, lòng tôi chợt trĩu nặng.
Giang Trì có phản ứng với Bạch Y Y?
Tôi cố gắng phủ nhận trong lòng, ánh mắt không kiểm soát được từ từ di chuyển xuống dưới, chú ý đến chỗ đó của anh.
Thật sự đã dựng lên một “chiếc lều nhỏ”.
Tim tôi lập tức lạnh lẽo.
Dù thế nào đi nữa, phản ứng sinh lý sẽ không nói dối.
Toàn thân tôi lạnh ngắt, vành mắt lập tức ươn ướt.