Đăng Nhập Đăng Ký

Tôi Đang Ôm Trai Thì Bị Chồng Bắt Gặp - Chương 1

Bị chồng bắt gặp khi đang ôm bạn trai thì phải làm sao?

Lúc này, tôi đang bị Giang Lâm Xuyên ôm chặt trong lòng.

Bên tai vẫn văng vẳng câu làm nũng anh vừa nói:

“Chị ơi, hãy luôn ở bên em, được không?”

Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

Bị phát hiện rồi.

Chồng tôi, Chu Thừa Duẫn, đứng trên bậc thềm, từ trên cao nhìn xuống.

Rõ ràng vẫn là gương mặt không chút cảm xúc quen thuộc ấy.

Nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.

Tôi theo phản xạ muốn vùng ra.

Giang Lâm Xuyên không nhận được câu trả lời, cánh tay ôm eo tôi càng siết chặt hơn.

Chu Thừa Duẫn hơi nheo mắt lại.

Ánh mắt dừng lại ở vòng eo tôi, giọng nói không nghe ra vui giận:

“Chơi đủ chưa? Về nhà thôi.”

1

Tôi và Chu Thừa Duẫn kết hôn đã năm năm, anh ấy luôn lạnh nhạt với tôi.

Dù là chuyện trên giường, anh cũng chỉ qua loa cho có.

Toàn thân toát ra sự lạnh lùng, cấm dục.

Tôi cứ nghĩ tính cách anh vốn dĩ là vậy.

Cho đến một lần, tôi tình cờ bắt gặp anh đang tình tứ với cô nữ sinh nghèo được anh tài trợ trong văn phòng.

Cô gái tặng anh một chiếc cà vạt.

Kiểu dáng hơi loè loẹt.

Nếu là bình thường, ai dám tặng anh thứ cà vạt đó, chắc chắn sẽ bị anh ném thẳng vào thùng rác.

Nhưng lần này, anh không chỉ nhận lấy, còn tinh nghịch nháy mắt với cô gái kia.

“Cảm ơn, anh rất thích.”

“Không giúp anh đeo lên sao?”

Cô gái lập tức đỏ bừng mặt.

Nhón chân lên định giúp anh thắt cà vạt.

Có vẻ cô ấy không thành thạo, động tác vụng về, càng làm càng rối, tay còn run lên.

Chu Thừa Duẫn cũng không nổi giận.

Anh đưa tay đỡ lấy tay cô ấy, kiên nhẫn dạy cách thắt cà vạt.

Khóe môi còn khẽ cong lên nụ cười nhẹ.

“Run gì thế, sợ anh đến vậy sao?”

Vừa nói, anh vừa cúi người lại gần cô ấy hơn.

Cô gái xấu hổ trợn mắt nhìn anh một cái.

Rồi tức tối mắng:

“Đồ lưu manh!”

Chu Thừa Duẫn bật cười thành tiếng.

Tôi đứng ngoài cửa văn phòng, đưa tài liệu cho cô thư ký chạy tới vì nghe tiếng, rồi quay người rời đi.

Tức giận à?

Hình như cũng không.

Tôi và Chu Thừa Duẫn là hôn nhân sắp đặt giữa hai gia đình.

Anh hơn tôi bốn tuổi, trước khi đính hôn, chúng tôi mới gặp nhau đúng ba lần.

Anh thờ ơ, lạnh nhạt.

Tôi cũng không thiết tha.

Người thân bạn bè xung quanh luôn nói, cưới về ở chung lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm.

Huống hồ Chu Thừa Duẫn còn đẹp trai.

Cao ráo, trầm ổn, lại kiếm được tiền.

Là mẫu đàn ông lý tưởng mà nhiều người mơ cũng không với tới.

Tôi đã tin.

Thế nên sau khi cưới, tôi chủ động nấu ăn cho anh, chủ động rủ anh đi chơi, thậm chí còn chủ động gợi ý chuyện thân mật.

Nhưng có lẽ vì anh ta quá điềm đạm.

Điềm đạm đến mức trở nên nhàm chán.

Thời gian trôi qua, cảm xúc cũng dần nguội lạnh, chẳng còn hứng thú gì nữa.

Giờ nhìn thấy dáng vẻ khác thường của anh, cảm giác đầu tiên không phải là bực bội vì bị phản bội, mà là… tò mò.

Tôi tò mò không hiểu cô gái kia có gì đặc biệt, lại có thể biến một người đàn ông khô khan lạnh lùng như anh trở thành một người dịu dàng, hài hước và biết chiều chuộng phụ nữ đến thế.

Tất nhiên, sự tò mò ấy không kéo dài lâu — vì tôi nhanh chóng có được đáp án.

2

Trong một buổi tụ họp bạn bè, anh uống say.

Tôi gọi cho anh mấy cuộc, mãi mới thấy anh bắt máy.

Nhưng khi kết nối, đầu dây bên kia không phải giọng anh, mà là tiếng bạn anh vọng lại từ xa:

“Chu Thừa Duẫn, không phải tao nói mày, mày nhìn trúng Dư Miểu ở điểm nào chứ? Ngoại hình thua xa vợ mày, gia thế với năng lực cũng chẳng thể so, còn thì yếu đuối bám người, chẳng hiểu chuyện gì hết.”

“Vì con bé đó mà mày sẵn sàng bỏ cả gia đình, đáng không?”

Đáp lại hắn ta là một tiếng cười khẽ của Chu Thừa Duẫn.

Giọng anh vang lên, dường như đang nghĩ đến Dư Miểu, đầy chiều chuộng:

“Mày không hiểu đâu.”

“Con bé còn nhỏ, tràn đầy sức sống, khiến tao cảm thấy như mình cũng trẻ lại.”

“Còn về Kỳ Hạ, cô ấy là vợ tao, điều đó vĩnh viễn không thay đổi.”

Nghe đến đây, tôi mới nhận ra cuộc gọi này chắc anh vô tình bắt máy.

Tôi cũng không có hứng diễn vở bắt gian, chỉ lặng lẽ cúp máy.

Cùng lúc đó, trợ lý gửi tới hồ sơ của Dư Miểu.

Là thứ tôi đã cho người điều tra sau khi rời khỏi văn phòng Chu Thừa Duẫn hôm đó.

Cô gái trong ảnh buộc tóc đuôi ngựa cao, nụ cười rạng rỡ.

Chỉ mới mười tám tuổi.

Đối với một người đàn ông đã bước vào tuổi ba mươi như Chu Thừa Duẫn, đúng là rất trẻ trung, rất tươi mới.

Tôi day trán, cảm thấy hơi đau đầu.

Thế là hẹn cô bạn thân đi bar uống rượu.

Trên đường lái xe đến quán, vừa dừng xe đã nghe thấy một tiếng chửi quen thuộc.

Như bị ma xui quỷ khiến, tôi rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh.

Bên trong có mấy người đang đánh nhau.

Người đánh hăng nhất, tôi còn quen mặt.

Tên là Giang Lâm Xuyên.

Mới 20 tuổi, làm thêm ở bar với vai trò bartender.

Tôi nhớ cậu ta vì cậu ấy đẹp trai, tính khí có chút ngông nghênh, nhưng lại dễ bị trêu.

Chỉ cần trêu một chút là đỏ mặt, rồi còn cố làm ra vẻ dữ dằn, vụng về pha rượu cho tôi.

Thấy cậu ta thú vị, tôi đã từng vài lần cho tiền tip.

Giờ chắc cậu ta chưa vào ca, mặc chiếc áo hoodie đơn giản, quần jeans và đôi sneaker trắng.

Trên mặt có vài vết trầy xước.

Cộng thêm khuôn mặt góc cạnh ấy, trông vừa ngây ngô vừa quyến rũ.

Đột nhiên tôi hiểu vì sao đàn ông luôn mê mẩn mấy cô gái trẻ.

Không chỉ vì ngoại hình, mà cái khí chất tươi mới, tràn đầy sức sống ấy, quá đỗi mãnh liệt, quá sức cám dỗ.

Khiến tôi bỗng cảm thấy mình như một cái xác khô mốc meo hàng chục năm.

Vậy nên, khi thấy có người đang định đánh lén Giang Lâm Xuyên từ phía sau, tôi không chút do dự lao lên, tung một cú đá vào hắn ta.
3

Hồi nhỏ tôi từng học qua vài chiêu tự vệ.

Đối phó mấy tên lưu manh như thế này, dễ như trở bàn tay.

Giang Lâm Xuyên trông thấy tôi, rõ ràng cũng khá ngạc nhiên.

Vừa đánh vừa có chút cáu, vội đẩy tôi ra sau lưng:

“Cô tới đây làm gì? Mau đi đi!”

Tôi thong thả nép sau lưng cậu ta, tiện tay còn giúp chặn mấy cú đánh lén.

“Lần trước chọc cậu giận đúng không?”

“Đến xin lỗi nè.”

Giang Lâm Xuyên tức đến bật cười.

Vung tay đấm cho tên tóc vàng một cú, hơi thở gấp gáp:

“Chọn đúng lúc ghê. Kỳ Hạ, cô giỏi chọn thời điểm thật đấy.”

Tôi chậc một tiếng.

Ráng nhịn không bật tay gõ đầu cậu ta, hờ hững liếc nhìn:

“Nói rồi, gọi là chị.”

Giang Lâm Xuyên lờ tôi đi.

Nhưng ra tay thì ngày càng mạnh bạo hơn.

Dù bên kia đông người, nhưng đánh đấm chẳng ra gì, thấy ngay cả đại ca của mình cũng bị đánh bầm dập, chúng buông vài câu đe dọa rồi tháo chạy hết.

Trong con hẻm tối om, nhanh chóng chỉ còn lại hai chúng tôi.

Giang Lâm Xuyên mệt mỏi tựa lưng vào tường nghỉ ngơi.

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt, từ dưới nhìn lên chỗ cậu ta bị thương.

Nhiều vết trầy xước, nhưng không cái nào nghiêm trọng.

Ánh mắt dừng lại ở vết rạch nơi sống mũi, tôi thậm chí còn thầm huýt sáo trong đầu.

Trông cũng ngầu đấy chứ.

Giang Lâm Xuyên dường như nhìn ra ánh mắt của tôi, lườm tôi một cái đầy tức tối.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cậu ta là người quay mặt trước, vẻ mặt có chút gượng gạo:

“Tôi đâu có thật sự giận cô, về đi.”

Lời từ chối chưa kịp thốt ra, thì tin nhắn của nhỏ bạn thân đã tới.

Nó bảo công ty đột xuất gọi về sửa báo cáo, không đến được, xin lỗi tôi và hứa hôm khác sẽ uống bù — nó bao.

Tôi không muốn về sớm, dù chỉ là lang thang ngoài phố cũng được.

Thế nên lời nói ra lại thành:

“Tôi đưa cậu đi hiệu thuốc nhé, bôi thuốc vào kẻo để lại sẹo đấy.”

“Nếu thật sự không giận tôi thì đừng từ chối.”

Giang Lâm Xuyên bị tôi chặn họng.

Cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.

Cậu ta bị thương thế kia, cũng không thể đi làm, đành xin nghỉ một hôm.

Hiệu thuốc cách quán bar không xa, chúng tôi quyết định đi bộ.

Dọc đường,

Không ai nói gì.

Nhưng trong đầu tôi cứ cố nhớ xem… lần trước mình đã làm gì khiến Giang Lâm Xuyên nổi giận thế nhỉ?

4

Giang Lâm Xuyên bề ngoài trông rất cục cằn.

Nhưng thực ra lại là kiểu ngoài cứng trong mềm.

Tôi đi uống ở quán bar, nhiều lần bị mấy gã con trai lân la ve vãn, đều là cậu ta đứng ra giải vây.

Sau đó còn sợ tôi bị theo dõi, nhất quyết nhìn tôi lên taxi an toàn mới chịu rời đi.

Tỉ mỉ đến mức đáng sợ.

Chỉ có điều… hơi thiếu lễ phép.

Rõ ràng nhỏ hơn tôi tận sáu tuổi, là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, thế mà suốt ngày cứ “Kỳ Hạ, Kỳ Hạ” gọi tên tôi trống không.

Ba tháng trước tôi uống hơi nhiều.

Cứ ép cậu ta phải gọi tôi là chị, đến mức mặt đỏ bừng vì bị tôi chọc ghẹo.

Nửa ngày sau mới nghẹn ra được một câu:

“Kỳ Hạ, chị từng yêu trai trẻ chưa?”

Rượu làm đầu óc tôi lơ mơ.

Nhưng tôi vẫn lập tức nhận ra.

Cậu ấy thích tôi.

Sợ cậu ấy xấu hổ, tôi giả vờ say, cố tình tỏ vẻ không hiểu.

“Yêu với đương gì? Chị mày kết hôn rồi.”

“Kết hôn sớm đúng là bi kịch của cuộc đời.”

Cậu ấy mím môi, không nói thêm gì nữa, nhưng tôi vẫn đọc được chút buồn buồn trong gương mặt vô cảm ấy.

Mẹ kiếp cái kiểu liên hôn gia tộc.

Phiền phức.

Sau lần đó, tôi đã cố tránh mặt cậu ấy suốt một thời gian dài.

Lần gặp lại, là khi tôi đi bar với mấy người bạn.

Chẳng nói với nhau một câu.

Kể cả khi pha chế đồ uống cho chúng tôi, cậu ấy cũng im lặng.

Cậu ấy giận tôi rồi.

Tôi nghĩ thầm trong bụng.

Nhưng chẳng hiểu mình làm gì mà khiến cậu ấy giận.

Lẽ nào giận vì tôi đã kết hôn mà còn trêu ghẹo cậu ấy?

Oan uổng quá.

Tôi chỉ là cảm thấy cuộc sống quá nhạt nhẽo, muốn chọc cậu ấy chơi một chút — dù sao tôi cũng hơn cậu ấy sáu tuổi.

Nhưng bây giờ, tôi không nghĩ thế nữa rồi.

Khi Giang Lâm Xuyên lại một lần nữa từ chối để tôi bôi thuốc cho, đầu óc tôi như bị chập mạch, đột nhiên thốt ra:

“Giang Lâm Xuyên, yêu chị em không?”

Nghe vậy, cậu ấy hơi sững người.

Rồi nhìn tôi với ánh mắt khó tin:

“Chị muốn em làm kẻ thứ ba?”

Đối diện với gương mặt lúc này lại có chút nghiêm túc đó…

Tự nhiên…

Tôi thấy hơi hối hận vì đã hỏi câu đó.

Tôi cười gượng, kéo khóe môi:

“Đùa thôi mà.”

Có lẽ vẻ mặt tôi quá gượng gạo, hiếm khi Giang Lâm Xuyên lại tò mò như vậy.

“Sao tự dưng lại đùa kiểu này?”
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!

Có 1 bình luận
Trang06/06/2025
Đang đock