Lại tăng ca đến tận chín giờ tối, tôi lê bước mệt mỏi đi dọc con phố.
Khi đi ngang tiệm bánh, tôi thấy trong tủ kính chỉ còn một chiếc bánh kem dâu cuối cùng, bên cạnh là một bà lão lưng còng đang ngắm nghía.
Chợt nhớ mấy hôm nay con gái cứ nhắc mãi muốn ăn bánh dâu, bảo chồng đi mua thì anh ta cứ lần lữa mãi, đến mức con bé giận dỗi với tôi.
Nghĩ vậy, tôi vội bước nhanh vào cửa hàng, muốn giành mua bánh trước bà cụ.
Vừa bước vào, bà cụ đã nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt chứa đầy cảm xúc khó hiểu.
Tôi gọi nhân viên đóng gói bánh, rồi giả vờ đi xem bánh mì để tránh ánh nhìn của bà.
Ai ngờ bà lại lặng lẽ đi theo sau tôi, càng lúc càng sát.
Tôi bắt đầu thấy sợ, nhưng lại nghĩ vẫn đang trong cửa hàng, chắc bà ta cũng không dám làm gì.
Tôi cố giữ bình tĩnh, cầm lên một ổ bánh mì xem thử, vừa liếc mắt nhìn tình hình phía sau. Ai ngờ tay run lên, bánh rơi xuống đất.
Tôi vội cúi xuống nhặt, nhưng bà cụ lại nhanh hơn. Khi tay tôi chạm vào mu bàn tay đang cầm bánh của bà, một luồng ký ức lạ lùng ập vào đầu.
Tôi dường như… thấy được tương lai của chính mình.
Tôi thấy người chồng sáu năm đầu gối tay ấp cùng quả phụ Vương Thiến quấn lấy nhau ngay trên giường cưới của tôi, trong khi con gái thì canh cửa giúp họ.
Khi tôi mua bánh về đến nhà, vừa mở cửa, con gái đã chạy ngay vào báo động, hai người bọn họ phối hợp ăn ý diễn trò, cho đến khi tôi vào nhà vệ sinh.
Vương Thiến chỉnh trang xong thì được hai cha con dìu ra bàn ăn bánh, đến khi tôi bước ra, bánh đã sạch bách. Con gái gọi cô ta là “mẹ”, còn chỉ vào đế bánh bảo tôi ăn nốt rồi dọn dẹp.
Tôi giận đến cực điểm, cãi nhau dữ dội với Lý Cường rồi bỏ đi, ai ngờ lại trúng độc đắc.
Sau khi trúng thưởng, thái độ của Lý Cường với tôi tốt lên hẳn, còn hứa sẽ không để Vương Thiến bước chân vào nhà nữa. Con gái cũng trở nên ngoan ngoãn hơn.
Mọi chuyện tưởng như đang tốt dần lên, cho đến khi tôi trong ký ức cht bất ngờ không rõ nguyên do.
Tôi thấy Lý Cường bác sĩ gây mê lén ti//êm th//uốc tê vào mắt cá chân tôi lúc tôi đang ngủ, cho đến khi tôi ngừng thở.
Hôm sau, anh ta liên hệ nhà hỏa táng từ sáng sớm, đưa tôi đi thiêu ngay, rồi bưng hũ tro cốt về khóc lóc thảm thiết trước mặt mẹ tôi. Sau đó chỉ để lại một câu “không muốn vật cũ gợi tình xưa”, bỏ đi luôn, để mặc mẹ tôi ôm hũ tro cốt mà khóc đến khô nước mắt.
Về đến nhà, anh ta chẳng đợi lâu đã cùng Vương Thiến cuốn lấy nhau, chỉ ba phút đã nằm trên giường cười cợt sự ngu ngốc của tôi.
Còn con gái tôi thì trong phòng nghịch búp bê Vương Thiến tặng, đem toàn bộ sách giáo dục trí tuệ tôi mua cho nó ném vào thùng rác: “Mẹ xấu xa, tạm biệt nhé!”
…
Tôi dựa vào quầy, tay không ngừng run rẩy.
Bà lão đỡ lấy tôi, giọng khàn khàn: “Cháu đã thấy hết rồi chứ.”
“Tôi hỏi bà là ai, sao lại cho tôi xem những thứ này?” Tôi lập tức nắm lấy cánh tay gầy guộc của bà.
Cánh tay ấy yếu đến đáng sợ, vậy mà dễ dàng giật khỏi tay tôi.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là cháu định làm gì tiếp theo.”
Bà xoay người chậm rãi đi ra cửa, tôi muốn đuổi theo nhưng cơ thể lại như bị đóng băng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng ấy khuất dần.
“Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần, phải biết nắm bắt.”
2.
Tôi xách bánh, lơ ngơ đi trên đường.
Đầu óc hỗn loạn, không biết nên tin vào đâu.
Một bên là ký ức từ trên trời rơi xuống, một bên là người chồng sáu năm đầu gối tay ấp.
Bản năng khiến tôi nghiêng về phía chồng.
Nhưng rồi tôi lại nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng khi anh ta tiêm thuốc giết tôi, không khỏi rùng mình.
Vẫn nên cẩn thận. Trước hết phải xác minh anh ta có thật sự ngoại tình không, rồi mới quyết định đi hay ở.
Tôi lấy lại bình tĩnh, bước nhanh về phía nhà.
Vừa mở cửa, đã thấy con gái đứng đợi ở cửa. Thấy tôi, nó liền hét toáng lên: “Mẹ về rồi ạ!” nhưng mắt lại không ngừng liếc về phòng ngủ.
Tôi xoa đầu con, ngồi xuống định ôm thì bị nó tránh đi, rồi trực tiếp giật lấy hộp bánh chạy tung tăng vào bàn ăn.
“Ba ơi ra ăn bánh này.”
Nó gọi ba, cả quá trình không hề nhìn tôi lấy một lần.
Tôi hơi tức giận. Từ khi sinh nó ra, vì công việc bận rộn nên tôi không thể chăm sóc nhiều, đúng là chồng tôi dành nhiều thời gian cho con hơn.
Nhưng mỗi khi có thời gian rảnh, tôi đều cố hết sức về nhà chơi cùng con, thứ gì con muốn tôi đều cố đáp ứng. Vậy mà nó vẫn không thân thiết với tôi, còn vẽ bậy lên sách tôi mua, lén chơi máy tính làm rối tung tài liệu công việc.
Mỗi lần tôi định nghiêm khắc dạy dỗ, chồng và Vương Thiến lại ra mặt bênh vực.
Lâu dần, con bé càng xa lánh tôi, lại càng thân thiết với Vương Thiến người luôn chiều nó vô điều kiện.
Nhưng con là con mình, không thể mặc kệ.
Mỗi lần tức đến mức muốn phát điên, tôi lại tự nhủ: “Phải kiên nhẫn, con sẽ hiểu ra thôi.”
…
Mãi một lúc sau, chồng tôi mới trả lời uể oải, vừa đi vừa kéo cổ áo ngủ.
Tóc tai rối bời, như vừa tỉnh dậy.
Vô tình bắt gặp ánh mắt tôi, anh ta lập tức quay mặt đi.
Phản ứng này khiến tim tôi đập thình thịch chẳng lẽ ký ức kia là thật?
Tôi cố nén nghi ngờ, bảo họ ăn bánh trước, rồi đi vào toilet.
Khi tôi bước ra, cảnh tượng trước mắt lại trùng khớp với ký ức: con gái gắp phần đầu quả dâu đút cho Vương Thiến, Vương Thiến dịu dàng lau kem dính trên môi con, chồng tôi thì ngồi nhìn hai người họ đầy cưng chiều.
Cảm giác hoảng loạn chưa từng có tràn ngập khắp cơ thể, tôi lảo đảo chạy vào phòng ngủ, đẩy cửa ra — trong không khí lẫn lộn mùi gì đó quái lạ xen lẫn hương nước hoa.
Loại nước hoa đó rất quen là mùi Vương Thiến hay dùng.
Ký ức đó là thật. Chồng tôi thật sự phản bội, và sắp tới… sẽ ra tay gi//ết tôi.
3.
Sau cơn giận dữ tột cùng là sự bình tĩnh đến lạnh lẽo. Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, quay trở lại phòng khách để quan sát phản ứng của Lý Cường và Vương Thiến.
Từ lúc tôi bỏ chạy vào phòng ngủ, Lý Cường đã quan sát kỹ từng biểu cảm của tôi. Thấy tôi trở lại với vẻ mặt bình thường, anh ta âm thầm thở phào, mắt lại dán vào Vương Thiến.
Vương Thiến thì làm ra vẻ cúi đầu ăn bánh, nhưng dưới gầm bàn chân lại không ngừng cọ vào chân Lý Cường, suýt chút nữa móc luôn linh hồn anh ta theo.
Thật ghê tởm, như hai con chó hoang động dục.
Con gái tôi chẳng hay biết gì, thấy tôi ra liền chỉ vào phần đế bánh còn lại, tươi cười: “Mẹ là người vô dụng nhất nhà, ăn vỏ bánh là được rồi.”
Tôi cười lạnh tám năm vất vả, hóa ra chỉ là cho chó ăn.
Ngày ngày dậy sớm làm lụng để gia đình sống tốt hơn, kết cục không chỉ bị cướp chồng, còn nuôi ra một đứa con vô ơn.
Nhìn vẻ mặt giống hệt Lý Cường của con gái, lại nhớ đến cái chết thảm của bản thân trong ký ức, tôi bỗng thấy lòng mình nhẹ bẫng.
Nếu con bé đã thích quả phụ Vương, thì tôi cho nó toại nguyện.
Sáu năm nhọc nhằn, xem như tích đức cho đời sau.
Tôi bình thản nói với Lý Cường: “Ly hôn đi.”
Lý Cường sững người, lộ ra chút hoảng loạn, nhưng vẫn cố giữ vẻ nghiêm khắc: “Nói linh tinh gì đấy, đang yên đang lành đòi ly hôn làm gì?”
Tôi nhếch mép: “Không ly hôn thì sao quả phụ Vương lên được chính thất? Hay cô ta thích làm tiểu tam mãi?”
Lý Cường bắt đầu mất bình tĩnh, vô thức liếc sang Vương Thiến rồi chỉ tay vào mặt tôi mắng: “Đừng vu oan cho người ta! Giữa tôi và cô ấy trong sạch!”
Vương Thiến thì không hề giận, ngược lại còn ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt đầy khiêu khích.
“Tốt thôi, ly luôn hôm nay. Tài sản chia đôi. Nếu qua hôm nay tôi nắm được bằng chứng, ra tòa kiện thẳng, đến lúc đó anh đừng hòng mang theo cái gì ra khỏi nhà.”
Tôi không muốn vòng vo nữa, trực tiếp tung bài.
Lý Cường cuối cùng cũng hoảng thật rồi. Anh ta có nghĩ đến chuyện ly hôn khi mọi chuyện bại lộ, nhưng không ngờ lại đến quá nhanh tiền trong tài khoản chung còn chưa kịp rút.
Sắc mặt Vương Thiến cũng thay đổi, cô ta đẩy mạnh Lý Cường một cái: “Ly luôn đi! Cô ta biết hết rồi, còn chần chờ gì nữa? Hay là muốn ra khỏi nhà tay trắng rồi bắt tôi nuôi anh à?”
Bị đẩy một cái, Lý Cường như bừng tỉnh.
Tình hình đến nước này, anh ta không ly cũng không được. Tuy chưa moi được nhiều tiền, nhưng nghĩ đến việc sắp được sống với Vương Thiến mỗi ngày cũng thấy đáng!
4
Nghĩ tới đây, anh ta đập bàn đứng phắt dậy:
“Ly thì ly! Nói thật cho cô biết, nếu không vì sợ Tiểu Huệ không có mẹ, tôi đã muốn ly từ lâu rồi.
Ngày nào cũng phải ngủ cạnh bà vợ mặt vàng nhăn nhúm, tôi phát ngán rồi!
Cô đã nói vậy thì tôi cũng chẳng ngại nữa, ly thì ly! Bây giờ đi cục dân chính luôn!”
Tuy đã biết Lý Cường thay lòng, nhưng nghe chính miệng anh ta nhả ra từng lời sỉ nhục như vậy, tim tôi vẫn không khỏi quặn thắt.
Tôi cố nặn ra một nụ cười gượng, đưa tay chặn anh ta lại:
“Khoan đã, tôi chỉ muốn biết hai người bắt đầu từ bao giờ?”
Lý Cường cau mày:
“Cô hỏi cái đó làm gì, tôi…”
Chưa kịp nói xong thì bị Vương Thiến cắt ngang.
Cô ta đưa tay bịt miệng Lý Cường, đứng chắn trước mặt anh ta, cơ thể vô tình hay cố ý cọ nhẹ vào phía sau, miệng cười tươi như hoa nhìn tôi:
“Muốn biết thì hỏi tôi nè, tôi kể cho.”
Tôi nuốt xuống cơn buồn nôn, nhìn thẳng vào mắt cô ta, muốn nghe xem họ bắt đầu phản bội tôi từ lúc nào.
Thế nhưng Vương Thiến vẫn không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
“Thần kinh à? Rốt cuộc có nói không? Đứng đó mà cọ tới cọ lui, mấy ngày chưa tắm rồi hay sao?” Tôi đảo mắt.
Vương Thiến tức đến giậm chân, nhưng cuối cùng cũng chịu mở miệng, giọng đầy khoe khoang:
“Chắc khoảng bốn năm trước, đúng rồi, năm cô mới sinh xong bé Huệ đó. Lúc đó cô béo ú nu, ngày nào cũng ôm con cho bú, nhìn đúng là thảm.
Anh Cường bảo nhìn cô là muốn ói, thế là ngày nào cũng đi nhậu.
Tôi thì vừa mất chồng, cũng uống rượu cả ngày. Vài lần gặp mặt, rồi thân thiết lúc nào chẳng hay…”
“À mà cô biết lần đầu tiên của chúng tôi ở đâu không?”
“Ngay trên giường cưới của cô đó!”
“Lúc đó cô đang trong phòng trẻ ru con ngủ, còn tôi và anh ấy thì lén lút ở phòng bên cạnh.”
“Trời ơi, hồi hộp muốn chết luôn á, nghĩ lại vẫn thấy kích thích. Sau đó thì tôi tới nhà cô như đi chợ, ngay trước mặt cô mà hai đứa tôi cứ như chơi trốn tìm á…”
“Đủ rồi! Im miệng đi!” Tôi gằn giọng, tay run bần bật.
“Đi thôi. Còn chần chừ gì nữa, tới cục dân chính, không khéo muộn người ta đóng cửa.”
Tôi tắt bản ghi âm trên điện thoại, lau nước mắt rồi bước nhanh ra cửa.
Nỗi đau đã vượt quá giới hạn khiến tôi tê dại.
Tôi hỏi chẳng phải để tự rước nhục, mà để giữ lại bằng chứng, đề phòng sau này lôi ra đối chất.
Thủ tục ly hôn giải quyết rất nhanh, chưa đến nửa tiếng, mỗi người đã cầm trên tay một cuốn sổ đỏ rực.
Tôi từ bỏ quyền nuôi con, nhà cửa cũng để lại cho Lý Cường, chỉ lấy 150 triệu trong tài khoản chung.
Lý Cường đồng ý ngay tắp lự, dẫu sao căn nhà đó giờ cũng có giá gần 600 triệu, hắn ta lời to.
Vừa ra khỏi cổng, Lý Cường đã ôm eo Vương Thiến vội vã rời đi, như thể sợ tôi đổi ý.
Còn tôi thì nhẹ nhõm thở phào. Dù có uổng phí sáu năm cuộc đời, nhưng ít ra… tôi không bỏ lỡ giải độc đắc.
Tôi dựa theo ký ức, mua một tờ vé số trúng giải nhất, sau thuế nhận về tám trăm triệu.
Nhìn con số hiển thị rõ ràng trong tài khoản ngân hàng, tôi mới dám tin… đây không phải mơ.
Tôi hít sâu một hơi, bàn tay run rẩy bấm số điện thoại tôi đã thuộc nằm lòng.
“Cao Văn Cảnh, anh còn khỏe không?”
Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi vang lên giọng nói nghèn nghẹn:
“Tôn Lượng? Là em thật sao, Tôn Lượng! Anh… anh vẫn ổn! Lâu quá không gặp… xin lỗi em…”