1.
“Huynh trưởng, huỷ hôn đi.”
Tay huynh trưởng run lên, lễ đơn bị xé toạc thành hai mảnh.
Tỉnh lại rồi, huynh trưởng nhìn ta đầy không dám tin: “A Ninh, muội đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Đã nghĩ kỹ rồi, nam nhân đã bẩn, chi bằng đừng giữ nữa.”
Ta nói nhẹ bẫng, nhưng tim như bị ai xé toang.
Huynh trưởng thấy sắc mặt ta khó coi, đau lòng đỡ lấy ta: “A Ninh, uỷ khuất cho muội rồi… Ta cứ tưởng muội và Tiêu Vân Trạch có tình cảm từ nhỏ, hắn lại một lòng một dạ với muội, chắc chắn sẽ không phụ muội. Không ngờ, là huynh nhìn lầm người rồi.”
“Muội đừng sợ, hôn kỳ cứ giữ nguyên, trong một tháng này huynh nhất định sẽ chọn cho muội một phu quân xứng đáng, để muội gả đi rạng rỡ!”
Nghe vậy, nước mắt ta không thể kìm nổi mà lặng lẽ rơi xuống.
Nhìn nhầm người, đâu chỉ có huynh trưởng!
Lần đầu ta gặp Tiêu Vân Trạch, thiếu niên luôn ngang bướng kia lần đầu ngoan ngoãn hành lễ, hỏi ta: “Sau này, nàng quản ta được không?”
Dù ta hiếm khi ra ngoài, nhưng cũng từng nghe qua tiếng xấu của Tiêu Vân Trạch.
Nghe nói hắn là tên công tử ăn chơi, đến lão tướng quân cũng không dạy nổi, gây ra không biết bao nhiêu chuyện thị phi.
Ta cứ nghĩ hắn nói đùa, không ngờ sau đó, thiếu niên ấy ngày nào cũng quấn lấy ta.
Mỗi khi có đồ mới lạ trong kinh thành, hắn đều là người đầu tiên mang tới cho ta. Chỉ cần ta xuất hiện ở đâu, hắn nhất định mặt dày đi theo.
Lão tướng quân từng đến nhà cảm ơn, nói nếu không có ta, ông đã đuổi tên con trai này ra khỏi nhà từ lâu.
Dần dần, ta đã quen với việc Tiêu Vân Trạch luôn xuất hiện trước mặt mình, cũng không còn có thể làm ngơ trước tình cảm của hắn.
Ngày Tiêu Vân Trạch ra trận, hắn chặn ta lại trước cổng thành.
Thiếu niên oai hùng, khí thế ngút trời.
Hắn cúi người hỏi ta: “Sở Ninh, nàng đợi ta năm năm, ta cả đời này tuyệt đối không phụ nàng! Nàng đợi không?”
Ta ngập ngừng một chút rồi kiên định gật đầu: “Được.”
Thiếu niên vui mừng hôn nhẹ lên trán ta, rồi cưỡi ngựa rời đi.
Năm đầu, thiếu tướng quân lần đầu ra trận, chịu đủ gian khổ.
Năm thứ hai, hắn lập nhiều công trạng, dần có tiếng trong quân.
Năm thứ ba, hắn nắm giữ binh quyền, trấn thủ một phương.
Hắn viết thư bảo ta, đợi thêm hai năm nữa, đợi đến khi hắn khải hoàn, chúng ta sẽ thành thân!
Ngày hắn trở về, quả thật đến tận cửa cầu thân.
Ta tưởng mình cuối cùng cũng đợi được trăng sáng qua mây mù, cho đến khi ta thấy Tống Tê Tê đứng sau hắn, ta mới nhận ra bản thân đã sai đến mức nào.
Tống Tê Tê là cô nhi do ta cứu.
Ngày đó nàng lẻn vào doanh trại bị binh sĩ của Tiêu Vân Trạch bắt giữ, hắn nghi ngờ nàng là gian tế, định xử theo quân pháp.
Vừa hay hôm đó ta đến đưa thuốc, sau khi nghe chuyện của nàng, trong lòng thấy thương xót, liền mở lời xin tha.
Tiêu Vân Trạch mới tha cho nàng một mạng.
Tống Tê Tê nói mình bị nhà chồng ruồng bỏ, mới tìm đến doanh trại để nương tựa ca ca. Ai ngờ ca ca đã không còn. Đường cùng, nàng muốn tự vẫn.
Ta tốt bụng cưu mang nàng, cho nàng ta một nơi trú thân.
Ban đầu Tiêu Vân Trạch còn không vui, nói ta quá mềm lòng, thấy mèo chó nào cũng rước về phủ.
Nhất là khi thấy Tống Tê Tê luôn dính lấy ta, hắn lại càng tức giận.
Mỗi lần gặp mặt, hắn đều hù doạ nàng, muốn nàng tránh xa ta.
Nhưng Tống Tê Tê không hề sợ, thậm chí còn khiêu khích hắn, không chịu nhượng bộ.
Hôm đó ta và Tiêu Vân Trạch cùng dạo chơi, Tống Tê Tê cứ quấn lấy ta không rời.
Tiêu Vân Trạch tức giận phát điên, tối hôm đó gọi nàng ra ngoài.
Từ đêm ấy, quan hệ giữa hai người họ dần trở nên kỳ lạ.
Tiêu Vân Trạch muốn uống trà nóng, Tống Tê Tê lại pha nước lạnh, vậy mà hắn không nổi giận, còn uống rất vui vẻ.
Tiêu Vân Trạch càng đến tìm ta nhiều, nhưng lại càng ít nói chuyện với ta, phần lớn thời gian đều đấu khẩu với Tống Tê Tê.
Ta lo lắng người ngoài dị nghị, khuyên hắn giữ khoảng cách.
Không ngờ hắn giận dữ: “Tê Tê số khổ, ta vốn tưởng nàng thật lòng thương xót nàng ấy, nào ngờ nàng cũng giả tạo như vậy! Tâm địa nhỏ nhen đến mức này!”
“Nàng như vậy, sau này ai dám cưới nàng!”
Khi ấy chúng ta đang dự yến thưởng hoa, chỉ cách nam khách một bức bình phong.
Tiêu Vân Trạch trong cơn giận đã xô ngã bình phong, khiến ta đột ngột lộ diện trước mắt bao nam nhân.
Những ánh mắt trần trụi xung quanh, như muốn lột sạch ta.
Ánh mắt bọn họ đầy giễu cợt:
“Không ngờ đại tiểu thư nhà họ Sở, dạy dỗ nghiêm khắc, lại lén lút gặp nam nhân giữa tiệc!”
“Nghe nói nàng đại lượng, đoan trang, là hình mẫu của danh môn khuê tú, hoá ra cũng đen tối như vậy.”
Tất cả ánh mắt độc ác đổ dồn về ta, như từng lưỡi dao đâm xuyên thân xác.
Mà người từng thề sẽ yêu thương che chở ta cả đời, giờ lại đứng giữa đám người ấy, lạnh lùng nhìn ta như nhìn một tội nhân.
2.
Ta mơ mơ hồ hồ đến trường ngựa.
Nhà họ Sở giáo dưỡng nghiêm khắc, ta được nuôi dạy theo khuôn mẫu khuê nữ thế gia, thường ngày huynh trưởng không cho ta ra ngoài nhiều.
Những năm đó, Tiêu Vân Trạch từng lén đưa ta ra ngoài xem thế giới bên ngoài, khi bị huynh phát hiện, hắn luôn chắn trước mặt ta không do dự.
Trường ngựa này, chính là nơi chúng ta hay đến.
Tiêu Vân Trạch từng tự tay huấn luyện cho ta một con ngựa, tên gọi “Phù Vân”.
Ngoài ta ra, nó không để ai đến gần.
Thế nhưng hôm nay, khi ta vừa bước đến trường ngựa, đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập.
Hòa lẫn trong đó là tiếng thở dốc của nữ tử:
“Ca ca Trạch, huynh có trách muội không? Là muội quyến rũ huynh, nhưng muội thật sự yêu huynh…”
“Cho dù bị tiểu thư Sở ghét bỏ, muội cũng không nỡ rời xa huynh…”
Tống Tê Tê áp vào người Tiêu Vân Trạch, nửa vạt áo xộc xệch, tựa vào lòng hắn.
Hắn hôn nàng, hai tay giữ chặt nàng trong ngực: “Xin lỗi, là ta khiến nàng chịu uỷ khuất. Chỉ hận không gặp nàng sớm hơn, để nàng chịu thiệt nhiều như vậy… Nếu có thể gặp nàng sớm hơn, ta nhất định sẽ cưới nàng làm thê tử duy nhất.”
“Chỉ cần được bên huynh, cho dù cả đời không danh không phận, bị thiên hạ cười chê, muội cũng cam lòng.”
Theo nhịp ngựa nhấp nhô, hai thân thể họ quấn chặt lấy nhau…
Cảnh tượng ấy khiến ta buồn nôn.
Ta cố gắng chống đỡ thân thể chạy ra ngoài, vịn vào tường nôn khan.
Buồn nôn đến cực điểm.
Ta không thể tin, người từng đứng đắn lễ phép trước mặt ta, giờ giữa ban ngày lại làm chuyện hạ lưu đến thế.
Rất nhanh, Tống Tê Tê và Tiêu Vân Trạch rời đi.
Có lẽ vì lúc ấy trong mắt hắn chỉ có Tống Tê Tê, nên không phát hiện ra ta.
Khi ta quay lại trường ngựa, con ngựa từng chỉ thân với ta giờ đang hừ hừ phun khí về phía ta.
Trên lưng ngựa, vẫn còn dấu vết cuộc hoan lạc ban nãy.
Ta còn đang ngẩn người, nó đột nhiên điên loạn giơ móng trước lên định giẫm xuống!
Ta sợ hãi ngã nhào ra đất!
Ngay khoảnh khắc móng ngựa sắp giẫm trúng, ta cắn răng, rút trâm cài đâm thẳng vào cổ nó.
“Rít!”
Phù Vân rú lên thảm thiết, ngã xuống đất giãy giụa.
Ta rút trâm cài ném xuống đất, lúc này phía sau vang lên một giọng nói kinh ngạc: “A Ninh, nàng đang làm gì vậy?”
3.
Ta quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiêu Vân Trạch đang đứng ngay sau lưng ta.
Trên cỗ xe ngựa không xa, Tống Tê Tê đang tựa người trước mui xe, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn thẳng về phía ta.
Lúc này ta mới phát hiện, trên cổ Phù Vân, cắm một cây ngân châm sắc đen như mực!
“A Ninh, Phù Vân là minh chứng cho ký ức giữa chúng ta, sao nàng có thể…”
Ánh mắt Tiêu Vân Trạch nhìn ta đầy đau thương. Trong khoảnh khắc ấy, ta suýt nữa tưởng rằng hắn vẫn còn lưu luyến chuyện cũ giữa hai ta.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại mở miệng:
“Sao nàng lại tàn nhẫn đến vậy? A Ninh, ta thật sự còn hiểu nàng sao?”
Thân thể ta khẽ lảo đảo, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay đến bật máu.
Người từng ôm ta trong lòng, bất đắc dĩ than thở: “Nàng hiền lành như vậy, ta phải làm sao mới yên tâm để nàng một mình?”
Nay lại không chút do dự mà nói ta độc ác.
Người từng thề cả đời sẽ bảo vệ ta, không để ta chịu chút thương tổn, lúc này lại làm như không thấy ta đang chật vật ngã quỵ bên cạnh xác ngựa đẫm máu.
Ta cong môi, nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo:
“Súc sinh đã bẩn thì không giết đi còn để lại ăn Tết chắc?”
“A Ninh, sao nàng lại trở nên thế này…”
Ánh mắt Tiêu Vân Trạch tràn đầy phức tạp, nhìn ta hồi lâu mới chậm rãi thở dài.
“A Ninh, nàng đều nghe thấy rồi phải không? Ta đã chạm vào thân thể của Tống Tê Tê, sau này nhất định phải lấy nàng ấy.
Tê Tê thân thế đáng thương, đơn độc không nơi nương tựa, hiện tại chúng ta chính là chỗ dựa cuối cùng của nàng.
Chỉ cần nàng đối xử tốt với nàng ấy, nàng vẫn là chính thê là phu nhân tướng quân, sẽ không ai có thể lay chuyển địa vị của nàng cả.”
Trong lòng ta chỉ cảm thấy buồn nôn đến cực điểm.
Hắn làm gì mà có mặt mũi nói ra những lời đó?
Ta xuất thân từ dòng dõi thư hương, gả cho hắn đã là tự hạ mình.
Giờ hắn còn muốn lấy bình thê cùng ngày nhập môn, lại còn trông mong ta chăm sóc nữ nhân của hắn, giúp hắn thu xếp gia thất?
“Không cần nữa. Vị trí tướng quân phu nhân, để dành cho Tống Tê Tê của ngươi đi.”
Tiêu Vân Trạch tưởng ta chỉ giận dỗi, thở dài định bước tới nắm tay ta.
Ta lạnh lùng tránh né, không một chút động tác dư thừa.
Bàn tay hắn cứng đờ giữa không trung, lặng đi một lúc, sau cùng mặt sa sầm xuống:
“Sắp xuất giá rồi, nàng còn ra thể thống gì nữa? Đây là gia giáo mà nhà họ Sở dạy nàng đấy à?
Ta đã hứa với nàng rằng Tê Tê sẽ không làm lung lay địa vị của nàng, sao nàng cứ phải ép người quá đáng?”
“Nếu nàng cứ như vậy, chi bằng hủy bỏ hôn ước này cho rồi!”
“Nhưng nàng đừng quên, năm đó trước cổng thành, nàng đã đính ước với ta trước mặt bao người trong kinh thành này, ngoài ta ra, còn ai dám lấy nàng?”
Lời hắn như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim ta.
Chưa đủ, hắn lại còn dẫm lên vết thương của ta, lạnh lùng cười nhạo, giống như đang nói:
Sở A Ninh, tất cả là do ngươi tự chuốc lấy.
Ta chợt nhớ tới năm năm trước, ngày hắn ra trận.
Khi ấy, thiếu niên khoác áo giáp bạc, ngồi trên lưng chiến mã, cúi đầu hôn nhẹ trán ta, dịu dàng nói:
“A Ninh, đợi ta trở về.”
Mà nay, hắn lại dùng chính ký ức ấy để vặn vẹo:
A Ninh, ngươi rẻ mạt, ngươi không biết tự trọng, ngoài ta ra chẳng ai thèm lấy.
Ta chỉ cảm thấy có người đẩy ta ngã nhào xuống băng hồ lạnh thấu xương, nước đóng thành băng giam chặt tay chân, khiến ta không tài nào vùng vẫy thoát thân.
Lạnh… Lạnh đến thấu tim gan…
Ngay lúc ấy…
“Không hay rồi! Tống cô nương ngất xỉu rồi!”
Tiêu Vân Trạch không buồn liếc nhìn ta, lập tức quay người chạy ra khỏi bãi ngựa.
Sau ngày hôm đó, khắp kinh thành đều truyền nhau một đoạn chuyện tình cảm động.
Nói rằng Tống Tê Tê bị nhiễm phong hàn, Tiêu Vân Trạch lập tức mời đại phu cả đêm không ngủ để chăm sóc nàng, còn đích thân hầu hạ từng miếng cháo, từng ngụm thuốc.
Ta gặp lại Tiêu Vân Trạch là bảy ngày sau.
Hôm ấy hắn đến cửa đưa thiệp và lễ vật, còn kèm theo một tin tức:
Hắn muốn cưới Tống Tê Tê.
“Tê Tê không kiên cường được như nàng, nếu để nàng ấy sau nàng nhập môn, thân phận ấy nhất định sẽ bị người đời chê cười. Vì vậy, hai người cùng ngày gả vào cửa.”
Huynh trưởng ta tức đến phát điên, lập tức cầm chổi lông gà đòi dạy hắn một bài học.
Ta liền kéo nhẹ tay áo huynh, lắc đầu:
“Huynh à, để hắn đi đi.”
Có lẽ không ngờ ta lại buông tay nhẹ nhàng đến vậy, Tiêu Vân Trạch thoáng ngẩn người, chỉ ngơ ngác nhìn ta.
Ta chậm rãi mở miệng:
“Người đâu, chuẩn bị xe ngựa tiễn Tiêu tướng quân.”
Nói xong câu đó, ta quay người rời đi.