Năm anh ấy nghèo nhất, tôi chia tay anh.
Sau này, khi anh đã thành công, anh dùng mọi cách để cưới tôi.
Mọi người đều bảo, tôi là ánh trăng trong trẻo của anh, là người vợ được anh yêu thương nhất.
Cho đến một ngày, anh bắt đầu dẫn những cô gái khác nhau về nhà mỗi đêm, làm tim tôi tan nát, biến tôi thành trò cười trong giới thượng lưu.
Nhưng tôi không khóc cũng chẳng gào, chỉ lặng lẽ sống trong phòng sách, không bao giờ quấy rầy chuyện tốt đẹp của anh.
Anh điên tiết, hôn lên môi tôi một cách hung bạo, hỏi nhỏ: "Em không ghen sao?"
Anh không biết, tôi bị bệnh rồi.
Trong những ngày anh trả thù tôi điên cuồng, tôi đếm ngược từng ngày, tự hỏi mình còn sống được bao lâu nữa.
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!