Đăng Nhập Đăng Ký

Ly Hôn Rồi, Anh Hối Hận Chưa?

Ly Hôn Rồi, Anh Hối Hận Chưa?

  • Đánh giá 0/5 Từ 0 đánh giá
  • Tình trạng Đang ra
  • Phát hành 06/02/2025
  • Tác giả truyenfullbo.com
  • Thể loại Ngôn Tình
0 bình luận
Đánh dấu truyện
Giới thiệu truyện

Năm thứ năm kết hôn, Thẩm Tĩnh Xuyên lại đưa về một người phụ nữ khác.

Trong tiệc sinh nhật của tôi, bọn họ ngang nhiên nắm tay ôm nhau, không chút kiêng dè.

Anh ta nói: “Tôi thật sự thích cô ấy, Giang Tuyết Nhiên, em nhịn một chút đi.”

Ai cũng biết tôi yêu Thẩm Tĩnh Xuyên, xem anh ta như báu vật, chẳng tiếc gì mà cho đi tất cả.

Nhưng lần này, tôi tháo nhẫn cưới, xoay người rời khỏi nhà họ Thẩm.

Mọi người đều nghĩ tôi chỉ đang giận dỗi, ngay cả Thẩm Tĩnh Xuyên cũng chẳng bận tâm.

“Không quá ba ngày, cô ấy sẽ khóc lóc quay về cầu xin tôi thôi.”

Nhưng anh ta quên mất, tôi chưa bao giờ khóc.

1

Vào sinh nhật 29 tuổi của tôi, Thẩm Tĩnh Xuyên đưa về một người phụ nữ.

Là Bạch Chỉ, ngôi sao đang nổi đình đám trong giới giải trí, đôi môi đỏ mọng, nhan sắc rực rỡ không ai sánh bằng.

Người ngoài trầm trồ:

“Chẳng trách Tổng Giám Đốc Thẩm lại si mê đến vậy.”

Đúng vậy, so với tôi – nhạt nhẽo như nước lọc, Bạch Chỉ như một đóa hồng rực rỡ, tham vọng, đầy sức sống.

Còn tôi, giống như mọi người vẫn nói, chỉ là một bông hoa không hương không sắc.

Điểm duy nhất đáng để nhắc đến, có lẽ là tình yêu tôi dành cho Thẩm Tĩnh Xuyên.

Bởi vì năm năm trước, khi tất cả đều cười nhạo nhà họ Thẩm, chính tôi đã kéo anh ta ra khỏi bờ vực phá sản.

Khi đó, anh ta mắt đỏ hoe, nghẹn ngào quỳ xuống cầu hôn tôi trước sự chứng kiến của bao người.

“Giang Tuyết Nhiên, tôi sẽ không bao giờ phụ em.”

Bây giờ, cũng chính anh ta nói với tôi:

“Giang Tuyết Nhiên, tôi thật lòng thích cô ấy, em nhịn một chút đi.”

Tôi cười nhạt, chẳng có gì bất ngờ.

Lòng người thay đổi trong chớp mắt, huống hồ là một kẻ phong lưu như Thẩm Tĩnh Xuyên.

2

Lần đầu tiên tôi gặp Bạch Chỉ là ở đồn cảnh sát.

Vì cô ta, Thẩm Tĩnh Xuyên nổi giận, lao vào đánh nhau với người khác.

Lúc đó, Bạch Chỉ chưa có sự tự tin và hào quang như bây giờ, mà là dáng vẻ hoảng loạn, yếu đuối, rụt rè.

Như một con nai nhỏ bị thương, nép vào lòng Thẩm Tĩnh Xuyên, run rẩy đầy đáng thương.

Nhìn từ xa, trông họ chẳng khác gì một đôi tình nhân chung hoạn nạn.

Khi tôi ký tên bảo lãnh, tôi thấy trong mắt viên cảnh sát một chút thương hại.

Nhưng tôi không quan tâm, vì đây không phải lần đầu tiên Thẩm Tĩnh Xuyên có người phụ nữ bên ngoài.

Còn có phải lần cuối cùng hay không? Ai mà biết được?

Vừa ra khỏi đồn cảnh sát, câu đầu tiên anh ta nói là:

“Đưa tôi và Bạch Chỉ về nhà.”

Ngôi nhà mà Thẩm Tĩnh Xuyên nói đến, tất nhiên không phải nhà của tôi và anh ta, mà là căn hộ anh ta mua ở trung tâm thành phố.

Với tư cách là một người vợ “hoàn hảo”, tôi lên xe, việc đầu tiên là giúp chồng băng bó vết thương.

Tôi nhẹ nhàng chạm vào mặt anh ta, khẽ nói:

“Sau này đừng kích động như vậy nữa, anh có thể gọi bảo vệ để giúp cô Bạch.”

Anh ta nghe xong liền hất tay tôi ra.

“Giang Tuyết Nhiên, em còn chút lòng trắc ẩn nào không? Cút xuống xe đi! Tôi không muốn nhìn thấy em!”

Thương hại, là khởi đầu của tình yêu.

Thẩm Tĩnh Xuyên luôn chìm đắm trong giấc mộng anh hùng, mê muội với những câu chuyện “người hùng cứu mỹ nhân”.

Vậy nên tôi rất ngoan ngoãn làm theo, mở cửa xe bước xuống.

Trời mùa đông rét căm căm, gió lạnh cắt da cắt thịt, tôi khoác một chiếc áo mỏng, cứ thế lang thang vô định trên phố.

Tôi thích mùa đông phương Bắc, vì trong cái lạnh ấy, có một mùi hương rất đặc biệt.

Giống như quê hương tôi, thoảng hương gỗ sồi.

Khô ráo, phảng phất chút hơi thở của cây cỏ xanh, hòa lẫn với mùi củi ẩm ướt.

Cũng giống như mùi của những vụn bút chì bị gọt đi hồi còn đi học.

Sau hôm đó, Thẩm Tĩnh Xuyên bắt đầu công khai đưa Bạch Chỉ tham dự mọi sự kiện.

Anh ta lo cho cô ấy từ hợp đồng quảng cáo đến đầu tư phim ảnh, dốc hết mọi tài nguyên để nâng cô ta lên hàng ngôi sao hạng A.

Ban đầu, ai cũng bảo, Thẩm Tĩnh Xuyên chỉ đang vui chơi qua đường thôi.

Bao nhiêu năm nay, phụ nữ bên cạnh anh ta đến rồi đi, cuối cùng chẳng phải vẫn ngoan ngoãn trở về nhà sao?

Dù hoa dại có thơm đến đâu, cũng không bằng một người vợ hiền đảm đang.

Hoa hồng không phải nhu yếu phẩm, nhưng nước lọc thì có.

Thế nhưng, nửa năm trôi qua, anh ta chẳng có dấu hiệu chán nản, trái lại còn ngày càng quấn quýt bên Bạch Chỉ, trông cứ như đã tìm được tình yêu đích thực.

Tháng trước, tôi cuối cùng cũng không nhịn được, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh ta và hỏi:

“Anh thật sự thích cô ấy sao?”

Thẩm Tĩnh Xuyên im lặng thật lâu, rồi nhếch môi cười mỉa, hờ hững đáp:

“Ừ, thì sao?”

Chẳng sao cả. Tôi gật đầu:

“Vậy thì tốt.”

Ngay cả một bức tượng đất cũng có giới hạn của nó, tôi – Giang Tuyết Nhiên – cũng không ngoại lệ.

Đối với tôi, hạnh phúc của Thẩm Tĩnh Xuyên quan trọng hơn tất cả.

 

Chương truyện
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!