Ngày tôi mất đi đứa con của mình cũng là ngày tôi nhận ra mình chẳng là gì trong trái tim Trình Cảnh Du.
Trong khi tôi vật vã giữa ranh giới sống chết, chồng tôi – người đàn ông tôi tôn thờ như bầu trời – đang ở bệnh viện, tay trong tay với một người phụ nữ khác. Trớ trêu thay, đó lại là chị dâu tôi, Tô Nhu An.
Chồng chị ta – anh ruột của Trình Cảnh Du – ba năm trước đã hy sinh mạng sống để cứu tôi ra khỏi hiểm nguy. Di nguyện cuối cùng của anh chỉ vỏn vẹn một câu: ‘Hãy chăm sóc Nhu An và đứa bé thật tốt.’
Và từ đó, Trình Cảnh Du coi đó như lời thề máu. Anh dành hết sự dịu dàng, ân cần mà đáng lẽ thuộc về tôi cho hai mẹ con họ. Anh sẵn sàng bỏ mặc tôi trong đêm đông giá lạnh chỉ để chạy đến khi họ cần. Mỗi lần tôi dám hé răng phản kháng, anh nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh băng: ‘Em nợ nhà anh hai mạng người, trả nợ kiểu này sao? Hay em ghen với một người góa phụ và đứa trẻ mồ côi?’
Nhưng tôi đâu ngờ, ‘chị dâu’ ấy chính là mối tình đầu anh chưa từng quên, còn đứa ‘cháu trai’… là máu mủ của hai người họ.
Khi sự thật vỡ lở, cũng là lúc tôi buông bỏ đứa con trong bụng – đứa bé mà ngay từ đầu đã chẳng được cha nó mong chờ. Tay run cầm điện thoại, tôi gọi cho anh trai, giọng lạnh như băng:
‘Hủy toàn bộ hợp tác với họ Trình. Từ giây phút này, tôi muốn họ trả giá.’"
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!