Một tháng sau, Tô Nhã bị kết án ba năm tù, cho hưởng án treo năm năm vì tội cố ý gây thương tích bằng hung khí.
Lâm Tiểu Tiểu đã hoàn toàn bình phục. Nghe nói, cô ấy và Giang Thừa Trạch cũng đã quay lại với nhau.
Còn tôi — tôi đắm mình vào công việc.
Là trưởng khoa trẻ tuổi nhất bệnh viện, công việc của tôi luôn dồn dập: hết mổ lại khám, hết hội chẩn lại trực đêm.
Cuộc sống bận rộn ấy khiến tôi chẳng còn thời gian để nghĩ đến chuyện khác.
Dòng bình luận vẫn thỉnh thoảng xuất hiện, nhưng tần suất ngày càng thưa thớt:
【Trần Tư Vũ sống bình lặng quá rồi.】
【Cuộc đời như vậy cũng tốt, ít nhất không bị “kịch bản” trói buộc nữa.】
【Mà Giang tổng và Tiểu Tiểu giờ sao rồi nhỉ?】
【Ai biết. Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến nữ chính nữa rồi.】
Nữ chính?
Tôi khựng lại trong giây lát, rồi bật cười.
Xem ra, trong mắt những người đọc câu chuyện này, tôi đã từ nữ phụ độc ác trở thành nữ chính rồi.
Cuộc đời đúng là lắm bất ngờ.
Chiều hôm đó, sau khi vừa hoàn thành một ca phẫu thuật bắc cầu động mạch vành cực kỳ phức tạp, y tá đến tìm tôi.
“Có người muốn gặp chị.”
“Người nhà bệnh nhân sao?” Tôi vừa tháo áo blouse, vừa hỏi.
“Không phải, nói là bạn của chị.”
Tôi bước ra khỏi phòng phẫu thuật, và bất ngờ thấy một người không nghĩ sẽ gặp.
Lâm Tiểu Tiểu.
Cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, trông còn xinh đẹp hơn cả khi ở bệnh viện.
“Bác sĩ Trần, xin lỗi đã làm phiền chị.” Cô lễ phép nói, “Tôi muốn nói chuyện với chị một chút.”
“Có chuyện gì sao?” Tôi hơi nghi hoặc hỏi.
“Là về anh Thừa Trạch.”
Tôi khẽ nhíu mày: “Cô Lâm tôi nghĩ cô đã hiểu nhầm rồi. Tôi và Giang Thừa Trạch đã ly hôn. Mọi chuyện liên quan đến anh ta, không còn dính dáng gì tới tôi nữa.”
“Tôi biết… nhưng…” Lâm Tiểu Tiểu cắn môi, “Bác sĩ Trần, chị có thể cho tôi vài phút không?”
Thấy ánh mắt chân thành của cô ấy, tôi gật đầu: “Được thôi, ra quán cà phê nói chuyện.”
Trong quán cà phê của bệnh viện, tôi và Lâm Tiểu Tiểu ngồi đối diện nhau.
“Dạo này anh Thừa Trạch không ổn chút nào.” Lâm Tiểu Tiểu nói thẳng, “Anh ấy thường xuyên ngẩn người, làm việc cũng không tập trung, có lúc còn uống rất nhiều rượu.”
“Rồi sao?”
“Tôi nghĩ… chuyện này có liên quan đến chị.”
Tôi đặt ly cà phê xuống: “Cô Lâm cô muốn nói gì?”
“Bác sĩ Trần, tôi có thể cảm nhận được… anh Thừa Trạch vẫn còn yêu chị.” Ánh mắt Lâm Tiểu Tiểu thoáng buồn. “Dù anh ấy đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi biết trong lòng anh ấy là chị.”
Dòng bình luận bắt đầu xuất hiện:
【Lâm Tiểu Tiểu định rút lui sao?】
【Một nữ phụ hiểu chuyện thật hiếm thấy!】
【Nhưng khoan, theo cốt truyện gốc thì Lâm Tiểu Tiểu mới là nữ chính mà!】
【Giờ ai là nữ chính không còn quan trọng nữa. Quan trọng là Trần Tư Vũ sẽ chọn thế nào.】
Tôi nhìn Lâm Tiểu Tiểu, hơi bất ngờ vì sự thẳng thắn của cô ấy: “Vậy rốt cuộc cô tìm tôi để làm gì?”
“Tôi muốn nhờ chị… quay lại bên anh Thừa Trạch.”
“Gì cơ?” Tôi tưởng mình nghe lầm.
“Tôi nói nghiêm túc đấy.” Ánh mắt cô ấy rất kiên định. “Bác sĩ Trần, tôi biết lời này nghe có phần kỳ lạ, nhưng tôi thật sự hy vọng anh ấy được hạnh phúc.”
“Ở bên anh ta, cô không hạnh phúc sao?”
Lâm Tiểu Tiểu im lặng một lúc, rồi nói: “Bác sĩ Trần, chắc chị cũng hiểu, ép buộc sẽ không có trái ngọt. Nếu một người trong lòng còn hướng về người khác, thì làm sao có thể yêu trọn vẹn được?”
“Thay vì để ba người đều đau khổ, thà để hai người thật lòng ở bên nhau.”
Tôi nhìn chằm chằm cô gái trước mặt một hồi, phát hiện… cô ấy thật sự nghiêm túc.
“Cô Lâm tôi thật sự rất khâm phục sự bao dung của cô. Nhưng tôi và Giang Thừa Trạch… đã không còn đường quay lại.”
“Tại sao?”
“Vì không còn niềm tin.” Tôi đáp, “Một mối quan hệ mất đi sự tin tưởng… chẳng khác gì một chiếc gương vỡ. Dù có dán lại, cũng mãi mãi có vết nứt.”
“Nếu anh ấy sẵn sàng dùng cả đời để bù đắp thì sao?”
Tôi khẽ lắc đầu: “Cảm xúc không phải là bài toán. Không phải cứ cố gắng là sẽ có kết quả. Có những tổn thương… một khi đã gây ra, thì không thể nào lành lại.”
Lâm Tiểu Tiểu trông có vẻ thất vọng: “Vậy chị thật sự không thể cho anh ấy một cơ hội nữa sao?”
“Tôi đã cho anh ấy ba năm rồi.” Tôi đứng dậy. “Cô Lâm tôi nghĩ cô nên nghĩ cho bản thân. Cô còn trẻ, còn nhiều lựa chọn. Đừng lãng phí tuổi xuân vì một người đàn ông không trọn vẹn trái tim.”
“Nhưng tôi yêu anh ấy.” Đôi mắt cô ấy ngấn lệ.
“Tình yêu… nên xuất phát từ hai phía.” Tôi dịu dàng đáp. “Nếu chỉ có một người cố gắng, thì tình cảm đó chỉ khiến bản thân ngày càng trở nên nhỏ bé.”
Nói xong, tôi rời khỏi quán cà phê.
Khi bước ra khỏi bệnh viện, tôi thấy xe của Giang Thừa Trạch đang đậu ngay trước cửa.
Anh ta ngồi trong xe, thấy tôi liền bước xuống.
“Trần Tư Vũ, tôi muốn nói chuyện với em.”
“Giữa chúng ta không còn gì để nói.” Tôi tiếp tục bước về phía bãi đậu xe.
“Là về việc Tiểu Tiểu đến tìm em. Tôi muốn giải thích một chút.” Giang Thừa Trạch đi theo sau tôi.
Tôi dừng bước lại, lạnh lùng hỏi: “Là anh bảo cô ấy đến?”
“Không phải, là cô ấy tự quyết định.” Gương mặt Giang Thừa Trạch có phần mệt mỏi. “Trần Tư Vũ, tôi và cô ấy đã chia tay rồi.”
Dòng bình luận nổ tung:
【Gì cơ? Giang tổng chia tay với Lâm Tiểu Tiểu rồi á?!】
【Là vì Trần Tư Vũ sao?】
【Lâm Tiểu Tiểu đáng thương quá…】
Tôi xoay người nhìn anh: “Vì sao chia tay?”
“Vì tôi nhận ra, tôi không thể dành trọn trái tim mình cho cô ấy.” Giang Thừa Trạch nhìn thẳng vào mắt tôi. “Trần Tư Vũ, tôi đã nghĩ thông rồi. Người tôi yêu… là em.”
“Vậy còn Lâm Tiểu Tiểu? Cô ấy đã hy sinh rất nhiều vì anh…”
“Tôi sẽ bù đắp cho cô ấy, nhưng không phải bằng tình yêu.” Anh bước lên một bước. “Trần Tư Vũ, chúng ta có thể bắt đầu lại không?”
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu chợt hiện về ba năm chung sống.
Sự lạnh nhạt, xa cách, nghi ngờ, hiểu lầm…
Và cả ánh mắt ầng ậc nước của Lâm Tiểu Tiểu hôm nay.
“Giang Thừa Trạch, anh nghĩ tình cảm có thể muốn bắt đầu là bắt đầu, muốn kết thúc là kết thúc sao?” Tôi hỏi anh.
“Tôi…”
“Anh có thể vì Lâm Tiểu Tiểu mà ly hôn với tôi, rồi giờ lại vì tôi mà chia tay với cô ấy. Vậy nếu mai sau xuất hiện một người phụ nữ tốt hơn, anh có tiếp tục lựa chọn mới không?”
Sắc mặt anh thay đổi: “Trần Tư Vũ, không phải như em nghĩ…”
“Chính là như vậy.” Tôi cắt lời, “Giang Thừa Trạch, anh chưa từng hiểu tình yêu là gì. Thứ anh không muốn buông tay… chỉ là thói quen chiếm hữu và nỗi sợ mất mát.”
“Em sai rồi…”
“Tôi không sai.” Tôi nhìn anh, ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ. “Giang Thừa Trạch, giữa chúng ta… thực sự đã kết thúc rồi. Xin anh đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa.”
Nói rồi, tôi quay người rời đi, không ngoảnh lại.
Chương 7
Nửa năm sau.
Tôi nhận được một tấm thiệp mời.
Lâm Tiểu Tiểu sắp kết hôn.
Chú rể không phải Giang Thừa Trạch, mà là một người đàn ông tôi chưa từng gặp. Trong ảnh là một chàng trai trẻ trung, rạng rỡ, ánh mắt khi nhìn Tiểu Tiểu tràn ngập yêu thương.
Dòng bình luận lại hiện ra:
【Lâm Tiểu Tiểu cuối cùng cũng tìm được chân ái rồi!】
【Anh chàng này nhìn có vẻ tốt đấy, trẻ hơn Giang tổng nhiều.】
【Giang tổng biết chưa? Liệu có hối hận không?】
Tôi đặt thiệp cưới xuống, tiếp tục công việc còn dang dở trên bàn.
Đúng lúc đó, y tá bước vào báo cáo: “Trưởng khoa Trần, có ca cấp cứu. Bệnh nhân bị tai nạn giao thông, tình trạng rất nghiêm trọng.”
“Chuẩn bị phòng mổ ngay.” Tôi lập tức đứng dậy.
Trên đường đến phòng phẫu thuật, tôi bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Giang Thừa Trạch đang ngồi trên ghế chờ ở khoa cấp cứu, đầu quấn băng, sắc mặt tái nhợt.
Thấy tôi, anh gượng cười: “Trần Tư Vũ.”
“Sao anh lại ở đây?” Tôi dừng lại, hỏi.
“Tai nạn xe.” Anh chỉ vào đầu mình. “Không nghiêm trọng lắm, chỉ bị chấn động nhẹ thôi.”
“Còn bệnh nhân cấp cứu…”
“Là người đâm vào tôi. Bị thương nặng hơn, bác sĩ bảo phải phẫu thuật ngay.”
Tôi khẽ gật đầu, đang định rời đi thì anh gọi với lại: