Chú rể không phải Giang Thừa Trạch, mà là một người đàn ông tôi chưa từng gặp. Trong ảnh là một chàng trai trẻ trung, rạng rỡ, ánh mắt khi nhìn Tiểu Tiểu tràn ngập yêu thương.
Dòng bình luận lại hiện ra:
【Lâm Tiểu Tiểu cuối cùng cũng tìm được chân ái rồi!】
【Anh chàng này nhìn có vẻ tốt đấy, trẻ hơn Giang tổng nhiều.】
【Giang tổng biết chưa? Liệu có hối hận không?】
Tôi đặt thiệp cưới xuống, tiếp tục công việc còn dang dở trên bàn.
Đúng lúc đó, y tá bước vào báo cáo: “Trưởng khoa Trần, có ca cấp cứu. Bệnh nhân bị tai nạn giao thông, tình trạng rất nghiêm trọng.”
“Chuẩn bị phòng mổ ngay.” Tôi lập tức đứng dậy.
Trên đường đến phòng phẫu thuật, tôi bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Giang Thừa Trạch đang ngồi trên ghế chờ ở khoa cấp cứu, đầu quấn băng, sắc mặt tái nhợt.
Thấy tôi, anh gượng cười: “Trần Tư Vũ.”
“Sao anh lại ở đây?” Tôi dừng lại, hỏi.
“Tai nạn xe.” Anh chỉ vào đầu mình. “Không nghiêm trọng lắm, chỉ bị chấn động nhẹ thôi.”
“Còn bệnh nhân cấp cứu…”
“Là người đâm vào tôi. Bị thương nặng hơn, bác sĩ bảo phải phẫu thuật ngay.”
Tôi khẽ gật đầu, đang định rời đi thì anh gọi với lại: