Khi Thương Diễm trở về, tôi vẫn nằm cuộn mình trên ghế sofa, ôm chặt lấy chiếc chăn mỏng.
Cơn đau quặn thắt ở bụng dưới sau ca làm thủ thuật vẫn chưa nguôi.
Anh ta, thậm chí còn chưa kịp cởi áo khoác, đã lao đến, gằn giọng quát thẳng vào mặt tôi: “Tối qua cô bình luận linh tinh cái gì vậy, Tống Vãn?”
Anh ta tiếp tục với vẻ mặt giận dữ: “Mọi người đều trong cùng một vòng tròn quan hệ, Doanh Doanh là em gái tôi chơi chung từ nhỏ!
Người ta là con gái, còn cần danh dự. Bị hiểu lầm là kẻ thứ ba thì sau này làm sao ngẩng đầu lên sống được?” Tôi im lặng, chỉ biết lắng nghe những lời buộc tội vô lý của anh ta.
Anh ta vẫn tiếp tục nói một mình, rồi đưa ra tối hậu thư: “Để bù đắp cho cô ấy, tôi đã sắp xếp một công việc nhàn hạ trong công ty rồi.
Cô mau đăng bài đính chính đi, nói rằng chúng ta đã chia tay. Nếu không… lần sau đi đăng ký kết hôn, tôi không chắc sẽ đến đâu.”
Đây đã là lần thứ 99 Thương Diễm biến mất vào ngày chúng tôi định đi đăng ký kết hôn.
Lần đầu tiên, Hứa Doanh Doanh bị đau bụng kinh, anh ta bỏ mặc tôi để đi mua quần giữ ấm cho cô ta. Lần thứ hai, cô ta bị sốt, anh ta vứt tôi lại trước cửa cục dân chính, quay đầu bỏ đi. Lần thứ ba, cô ta đi xem phim ma một mình rồi khóc sướt mướt vì sợ hãi. Đến lần thứ năm, tôi đã không còn nhớ nổi lý do là gì nữa. Mười năm bên nhau, Thương Diễm đã bỏ rơi tôi 99 lần. Và lần này… là lần thứ 100.
“Đăng ký kết hôn? Không cần nữa” Tôi cười nhạt, ánh mắt vô định nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng đã nguội lạnh.
Lúc này, Thương Diễm mới như sực nhớ ra điều gì đó, ánh mắt khẽ lướt xuống bụng tôi. “Em đừng nói linh tinh, vẫn đang mang thai đấy.
Uống chút cháo nóng đi, có phải tối qua bị lạnh không?” Anh ta đưa cho tôi một hộp cháo mua bên ngoài, bên trong chỉ có nửa bát cháo loãng, lác đác vài miếng thịt tôm vụn cùng ít cọng cần tây thừa lại.
Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Từ sáng đến giờ, Hứa Doanh Doanh đã gửi hơn chục lời mời kết bạn cho tôi.
Tôi đều từ chối.
Cho đến khi vừa rồi, Thương Diễm kéo tôi vào một nhóm chat sáu người. Trong nhóm là năm người đàn ông chơi chung với anh ta từ nhỏ, cùng với một mình Hứa Doanh Doanh.
Tên nhóm là [Đội kỵ sĩ của công chúa Doanh Doanh].
Vừa vào nhóm, Hứa Doanh Doanh lập tức gửi một tin nhắn thoại. Giọng cô ta vẫn còn vương hơi men, xen lẫn tiếng nghẹn ngào: “Chị Vãn Vãn, chị đừng hiểu lầm.
Em và anh Thương chỉ đùa giỡn khi say thôi.” Những người khác lập tức lên tiếng, đầy vẻ bao che và miệt thị:
“Có mỗi chuyện cỏn con này mà còn bắt Doanh Doanh của chúng ta phải đích thân xin lỗi à?” “Đúng đó, tôi thấy ai kia chẳng phải công chúa, nhưng bệnh công chúa thì không nhẹ đâu.”
“Anh em lâu năm trêu đùa với nhau thôi, chơi chung bao nhiêu năm rồi mà cũng so đo?” “Doanh Doanh, đừng tự ấm ức. Xin lỗi? Cô ta xứng sao?” “Người ta muốn ngủ thì đã ngủ lâu rồi, liên quan gì đến cô?” “Thương Diễm đâu rồi? Chết rồi à? Để con bé chịu ấm ức một mình thế này?”
Hứa Doanh Doanh không chặn người lạ xem trang cá nhân.
Trên bài đăng mới nhất của cô ta là chín bức ảnh ghép khoe trọn niềm hạnh phúc.
Dòng caption đầy ngọt ngào và tự hào: “Tân nương nhỏ mới ra lò! Còn gì hạnh phúc hơn khi sau một đêm vất vả, chồng tự tay nấu cho một bát cháo hải sản nóng hổi chứ~”
Thương Diễm không nhìn điện thoại, anh ta đang mở hộp cháo ra. Mùi tanh nồng của hải sản để qua đêm lập tức bốc lên.
Tôi vốn bị dị ứng hải sản, ngửi thấy mùi đó liền buồn nôn. “Ọe———”
Thương Diễm cau mày, vẻ mặt khó chịu: “Giả vờ cái gì? Ngửi thấy cháo mà cũng phải nôn? Em không uống thì cũng phải nghĩ cho con chứ.”
“Con không còn nữa rồi,” tôi lạnh lùng nói, cố gắng kiềm nén cơn hận đang sục sôi, bàn tay siết chặt lấy mép chăn, nổi đầy gân xanh.
Anh ta thoáng ngẩn người, vẻ mặt điềm nhiên biến mất, chỉ còn lại sự hoảng loạn. “Sao lại thế được?” Tôi nhìn ra màn đêm dày đặc bên ngoài, không muốn nói thêm một chữ nào.
Sắc mặt Thương Diễm tái nhợt. Một lúc lâu sau, anh ta mới ngẩng đầu, đôi mắt hoe đỏ.
Giọng nói dịu lại, anh ta ngồi xổm trước mặt tôi, bắt đầu giải thích: “Tối qua là vì Doanh Doanh mới chia tay, muốn chọc tức người yêu cũ nên nhờ anh đi đăng ký kết hôn với cô ấy.
Chỉ là trò đùa con nít thôi, vài hôm nữa bọn anh đi ly hôn là được mà. Sau Tết chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé? Em yên tâm, con… vẫn sẽ có lại thôi.”
Anh ta nắm lấy tay tôi, áp mặt vào lòng bàn tay tôi. Chiếc mũi cao, đôi môi đầy đặn khẽ mấp máy.
Hàng mi dày không che được ánh mắt đỏ hoe. Gương mặt này của Thương Diễm từ nhỏ đã được người người ngưỡng mộ.
Cũng vì gương mặt này, tôi—một kẻ mê sắc—cam tâm lãng phí mười năm thanh xuân. Trước đây, chỉ cần thấy anh ta như vậy, tôi chắc chắn sẽ mềm lòng. Nhưng bây giờ… tôi chẳng còn chút cảm xúc nào nữa.
“Đừng buồn mà. Nếu không muốn ăn cháo, anh đưa em ra ngoài ăn chút gì nhé?” Anh ta kéo tôi đứng dậy.
Vừa mở cửa ghế phụ, một mùi nước hoa nồng nặc ập thẳng vào mặt. Chiếc áo khoác của tôi bị kéo xuống, để lộ ra một chiếc quần lót ren màu hồng phấn mắc vào vạt áo.
Sắc mặt Thương Diễm lập tức trắng bệch. “Hôm qua Doanh Doanh đi đăng ký kết hôn, cô ấy muốn thay váy nhưng không có chỗ thay đồ. Anh chỉ là…”
Tôi chẳng có phản ứng gì, nhưng anh ta lại tỏ ra vô cùng bất an. Nhìn tôi một cái, anh ta vội vàng hứa hẹn lần nữa: “Anh sẽ giải quyết ổn thỏa.
Tuần sau, thứ Hai tuần sau cục dân chính mở cửa, anh sẽ đưa cô ấy đi ly hôn.”
Bên trong xe, bầu không khí im lặng đến chết chóc. Cuối cùng, anh ta không chịu nổi, cau mày lại. Lấy điếu thuốc từ hộp ra châm lửa, rít một hơi thật sâu.
Khói thuốc lượn lờ giữa không trung, ánh mắt anh ta dần trở nên thiếu kiên nhẫn.
“Ai biết được là em vừa sảy thai? Nhìn thế này, người ta còn tưởng em bị câm đấy. Rốt cuộc em giận hay không giận? Có gì thì nói đi chứ?”
2
Tôi khẽ nhếch môi.
Ánh mắt dừng lại trên ghế phụ, nơi dán một miếng sticker: “Chỗ ngồi dành riêng cho công chúa Doanh Doanh.”
Không nhịn được, tôi bật cười.
Đêm qua, khi tôi đang vật vã vì sảy thai, một người chị em gửi cho tôi một đoạn video trên Douyin.
“Tiểu Vãn, chiếc xe này trông giống xe của Thương Diễm quá.”
Trong bức ảnh, Hứa Doanh Doanh đi chân trần, gác lên bảng điều khiển ghế phụ.
Bên cạnh là một bó hoa hồng đỏ thắm và một chiếc nhẫn kim cương.
Ba bức ảnh động kèm theo dòng caption:
“Năm 22 tuổi của tôi, chỉ ngồi ghế phụ của Mercedes-Benz.”
“Cảm ơn người phụ nữ đã từng ngồi sau xe điện của anh ấy vô số lần. May mà người chịu khổ không phải tôi.”
Phải rồi.
Tôi đã ngồi sau xe điện của Thương Diễm suốt mười năm.
Cùng anh ta phấn đấu, dành dụm suốt bao năm trời, cuối cùng mới quyết định mua một chiếc xe riêng trước khi kết hôn.
Chiếc xe này còn mới tinh.
Hôm qua mới nhận xe, cũng là lần đầu tiên tôi được ngồi vào nó.
Nhưng chỉ vì một cuộc gọi của Hứa Doanh Doanh, tôi đã bị anh ta bỏ rơi giữa đường đi đăng ký kết hôn.
Trời tháng Mười Hai, mưa phùn lạnh cắt da cắt thịt.