Vào cái ngày nghiệt ngã tôi sảy thai, người bạn trai mười năm của tôi bỗng dưng biến mất không một lời từ biệt.
Nửa đêm hôm đó, giữa lúc tôi đang chìm trong đau đớn cùng cực, cô “em gái mưa” của anh ta lại thản nhiên khoe trên mạng xã hội bức ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn có in hình hai người họ. Trên bài đăng, cô ta không giấu nổi vẻ đắc thắng, viết: “Hợp pháp rồi nhé! Từ nay về sau cùng nhau vượt qua bão tố.“
Anh ta, người đàn ông mà tôi từng tin tưởng sẽ là chồng mình, đã lập tức bình luận bên dưới với lời lẽ ngọt ngào đến rợn người: “Lần đầu tiên của em dành cho anh, anh nhất định sẽ dịu dàng.“
Cả một đám người, có lẽ là bạn bè của họ, thi nhau ùa vào chúc phúc, bình luận mong họ bên nhau trọn đời.
Thậm chí, vài đồng nghiệp của tôi, những người không hề hay biết chuyện, còn vô tư gửi phong bì mừng đến cho tôi.
Tôi cố nén cơn đau thể xác và nỗi xé lòng, lần lượt trả lại từng phong bì. Tiện tay, tôi để lại một bình luận ngắn gọn trên bài đăng của cô ta: “Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.“
Ngay lập tức, bài đăng đầy thách thức đó bị xóa.
Và rồi, người bạn trai “biến mất cả ngày” của tôi gọi điện đến.
Giọng anh ta gằn lên đầy giận dữ và trách móc: “Cô bị điên à? Làm con bé khóc rồi đấy! Cô tưởng mình là vợ cả chắc? Tôi còn chưa cưới cô đâu, tự biết thân biết phận đi!“
Mười năm bên nhau, những chuyện hoang đường và trắng trợn như thế này đã xảy ra vô số lần.
Mỗi khi tôi suy sụp và đối mặt với sự thật, anh ta đều bao biện đó chỉ là trò đùa lúc say, là hiểu lầm. Và kết cục bao giờ cũng giống nhau: tôi khóc một trận nức nở, rồi lại nhẫn nhịn sống tiếp với nỗi đau như một mũi gai cắm sâu vào tim.
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!