Mùa Đông Năm Ấy - Chương 1
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
1
“Reng reng reng…”
Sáng sớm, Chu Thừa Dương ra ngoài mua bữa sáng, quên không mang theo điện thoại, tiếng tin nhắn cứ vang lên không ngớt.
Tôi lim dim mắt, tiện tay với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, bấm vào màn hình.
“A, Thừa Dương ca, nhẹ thôi, em chịu không nổi…”
“Hà Uyển Nghi, con mẹ nó em còn giả vờ à, rõ ràng là thích muốn c h ế t, để anh yêu chiều em cho thật tốt.”
“Ấy, á… nhẹ thôi.”
Tiếng thở dốc của đàn ông xen lẫn tiếng rên rỉ yêu kiều của đàn bà kích thích mạnh mẽ dây thần kinh của tôi.
Tôi bừng tỉnh, bật dậy khỏi giường.
Mắt trợn trừng nhìn màn hình điện thoại đang phát đoạn ghi âm.
Lật mặt sau, ốp lưng điện thoại khắc chữ viết tắt tên tôi và ngày kỷ niệm ngày cưới, đúng là của Chu Thừa Dương.
Đoạn ghi âm vẫn tiếp tục—
“Thừa Dương ca, anh và Chúc Ngữ Vi không định có con sao?” Hà Uyển Nghi nũng nịu hỏi.
Chu Thừa Dương hừ một tiếng: “Anh muốn có con lắm chứ, nhưng Ngữ Vi không sinh được.”
Hà Uyển Nghi hỏi tiếp: “Vậy em sinh cho anh một đứa được không?”
“Được chứ.” Chu Thừa Dương không chút do dự đáp, giọng nói xen lẫn tiếng thở dốc: “Dù sao cũng là con anh, ai sinh mà chẳng như nhau.”
“Chúc Ngữ Vi không sinh được, em sinh cho anh một đứa, rồi bế về cho cô ta nuôi.”
“Em cứ hầu hạ anh cho tốt là được, đợi đến khi em già, anh sẽ để con cái phụng dưỡng em.”
Chu Thừa Dương nói với vẻ đương nhiên.
“Vâng ạ, Thừa Dương ca là tốt với em nhất.”
Tiếng rên rỉ ưỡn ẹo của người đàn bà và tiếng thở hổn hển của gã đàn ông không ngừng vang lên.
Từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống mu bàn tay tôi, nóng hổi đến mức tim tôi như ngừng đập.
Lúc này tôi mới nhận ra mình đã khóc.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy khung chat hiện rõ dòng ghi chú “Bảo bối Uyển Nghi”, hình nền cuộc trò chuyện là ảnh Chu Thừa Dương và Hà Uyển Nghi hôn nhau.
Chu Thừa Dương ôm chặt Hà Uyển Nghi đang ngồi trên đùi anh ta, hôn ngấu nghiến.
Nếu Chu Thừa Dương không phải là chồng tôi, nhìn thấy bức ảnh này, có lẽ tôi cũng sẽ phải thốt lên một câu khen ngợi tình yêu thật đẹp đẽ.
Nhưng trớ trêu thay, nhân vật nam chính lại là Chu Thừa Dương.
Mà Hà Uyển Nghi và Chu Thừa Dương lại là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Ngón tay tôi cứng đờ lướt lên khung chat, thu hết những tin nhắn của hai người họ vào mắt.
2
Hà Uyển Nghi gửi một tin nhắn thoại phàn nàn: “Mai chị Ngữ Vi về rồi, tối nay anh có qua không?”
Chu Thừa Dương trả lời ngay lập tức: “Được chứ, tan làm anh qua ngay, em nhớ mặc bộ đồ ngủ anh mua cho đấy.”
“Anh thật đáng ghét, tối nay phải nghe theo sự sắp đặt của em.” Hà Uyển Nghi õng ẹo.
Chu Thừa Dương chuyển sang gửi tin nhắn thoại: “Được thôi, để xem em bày được trò gì.”
Ngay sau đó là đoạn ghi âm lúc nãy.
Đêm qua sau khi tôi trở về, Chu Thừa Dương lấy cớ xa cách làm tình cảm thêm nồng thắm, lôi kéo tôi quấn quýt một trận.
Vì thế mà tôi ngủ đến tận tám giờ vẫn chưa tỉnh.
Những hình ảnh mặn nồng với Chu Thừa Dương chợt ùa về trong tâm trí tôi.
“Ọe—”
Dạ dày đột nhiên co thắt, vị chua trào ngược lên cổ họng.
Tôi vội vàng trở mình xuống giường, không kịp xỏ dép lao vào nhà vệ sinh, ôm lấy bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Cho đến khi không còn gì để nôn nữa, chỉ còn lại nước chua, tôi mới miễn cưỡng lấy lại được chút sức lực.
Mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt, tôi lảo đảo bước ra ngoài, cầm lấy điện thoại của Chu Thừa Dương, tiếp tục lướt lên.
Những đoạn tin nhắn dày đặc, lướt mãi không thấy điểm dừng.
Những tin nhắn tán tỉnh mập mờ đầu tiên lại có thể truy ngược về ngày hai mươi mốt tháng mười của sáu năm trước.
Mà ngày hai mươi tháng mười là kỷ niệm ngày cưới của tôi và Chu Thừa Dương.
Trong đoạn chat, Chu Thừa Dương hết lần này đến lần khác nói về tình cảm của mình dành cho Hà Uyển Nghi, còn với tôi chỉ là đóng kịch qua đường.
Thật nực cười!
Nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn, tôi cố nén cảm giác buồn nôn, sao chép toàn bộ tin nhắn sang điện thoại của mình.
Cũng lúc này tôi mới phát hiện ra, đây là tài khoản WeChat dự phòng của Chu Thừa Dương, chỉ có duy nhất một người liên hệ là Hà Uyển Nghi.
Như một kẻ tự hành hạ bản thân, tôi nghe đi nghe lại đoạn ghi âm không dưới một trăm lần.
Trái tim hết lần này đến lần khác bị bóp nát, tan vỡ, cho đến khi không còn khả năng hàn gắn.
Trước khi Chu Thừa Dương trở về, tôi đánh dấu tin nhắn là chưa đọc, đặt lại điện thoại lên tủ đầu giường.
Mở điện thoại của mình, trả lời lời mời đi tu nghiệp nước ngoài mà chị Ngô, cấp trên của tôi, đã gửi tối qua.
Vốn dĩ nghĩ rằng gia đình ở trong nước, tôi không định đi, nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác.
Tôi đồng ý ra nước ngoài học tập.
Sau đó, tôi ngồi trước bàn trang điểm, từ từ sửa soạn lại bản thân, trang điểm nhẹ nhàng, che đi vẻ uất hận trên khuôn mặt.
3
“Vợ ơi, anh mua bữa sáng về rồi đây, hôm nay đặc biệt mua cháo trứng bắc thảo thịt bằm mà em thích ăn.”
Tám rưỡi, Chu Thừa Dương đẩy cửa phòng bước vào, tay xách rau và bữa sáng.
Nhìn thấy tôi đang ở trong bếp, Chu Thừa Dương khựng lại một chút, rồi cười nói: “Anh cứ nghĩ em vừa mới tỉnh, không ngờ đã trang điểm xong rồi, xem ra tối qua anh chưa đủ cố gắng.”
Tôi có thói quen sinh hoạt riêng, bình thường đều dậy lúc bảy rưỡi, nếu tối ngủ muộn thì tám giờ dậy.
Chu Thừa Dương cũng biết điều đó.
Nếu là trước đây, Chu Thừa Dương ban ngày ban mặt nói những lời tình tứ vợ chồng, tôi sẽ đỏ mặt đánh nhẹ anh ta, bảo anh ta đừng nói nữa.
Nhưng bây giờ, tôi đưa tay uống một ngụm nước mật ong để kìm nén cảm giác buồn nôn trong lòng, cố ý lườm anh ta một cái rồi nói: “Ban ngày ban mặt nói linh tinh gì thế, không đứng đắn.”
“Được được được, là lỗi của anh.”
Chu Thừa Dương mỉm cười, đặt bữa sáng lên bàn ăn, bước vào bếp, lúc đi ngang qua tôi còn xoa đầu tôi một cái.
Rồi đặt rau tươi vào bếp.
Bàn tay đặt bên hông siết chặt, tôi giả vờ như không có chuyện gì, tự nhiên đi đến bàn ăn ngồi xuống dùng bữa.
Chu Thừa Dương ngồi đối diện tôi, dịu dàng hỏi: “Hôm nay em hiếm khi được nghỉ, tối nay ra ngoài ăn cơm được không? Anh đặt nhà hàng mà em thích nhé.”
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Bình luận
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!