Kết hôn được sáu năm, chỉ vì chồng quên điện thoại ở nhà, tôi vô tình nghe được đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa anh ta và một người phụ nữ lạ.
“Chúc Ngữ Vi không sinh được, anh với em sinh một đứa cho cô ta nuôi.”
“Dù sao ai sinh mà chẳng là sinh, sau này anh còn để cô ta nuôi con giúp chúng ta nữa.”
Giọng thở dốc trầm thấp của chồng tôi – Chu Thừa Dương – vang lên qua loa điện thoại, ngân dài trong phòng ngủ.
Như một kẻ tự ngược đãi bản thân, tôi nghe đi nghe lại đoạn ghi âm hàng chục lần.
Sau đó, tôi dửng dưng đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, cầm lấy điện thoại đồng ý lời mời đi tu nghiệp nước ngoài mà cấp trên đã đề xuất.
Nhưng trước khi đi, tôi quyết định tặng cho gã đàn ông khốn nạn và con tiểu tam kia một món quà lớn.
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!