Đăng Nhập Đăng Ký

Người Đàn Ông Lý Nguy - Chương 1

1

Tôi được bố mẹ nuôi nhận về để làm vợ nuôi từ bé cho anh trai.

Thế nhưng anh trai lại chê tôi thân hình không đủ đầy đặn, tự mình tìm một cô gái vừa ý ở bên ngoài, còn làm cho người ta có bầu.

Nhà gái nhân cơ hội đó liền đòi sính lễ bốn trăm nghìn tệ.

Bố mẹ nuôi tức gần chết nhưng cũng đành chịu, vì nghe nói cô gái kia mang thai bé trai.

Hai vợ chồng đập nồi bán sắt, chạy vạy khắp nơi cũng chỉ gom được ba trăm năm mươi nghìn.

Bố nuôi ngồi rầu rĩ ngoài sân, thấy tôi đang lúi húi nấu cơm trong bếp thì đột nhiên đập đùi một cái.

Vẫn còn tôi.

Thế là, năm đó họ bỏ ra năm trăm tệ để mua tôi về, giờ đây lại bán tôi đi với giá năm mươi nghìn tệ.

Tôi chẳng khác nào một món hàng hiếm để đầu cơ tích trữ.

Lẽ ra tôi không bị bán cho Lý Nguy, mà là bán cho một lão già góa vợ nhiều năm để làm công cụ ấm giường.

Tôi đã khản cổ quỳ xuống van xin bố mẹ đừng giao tôi đi. Họ phớt lờ tiếng khóc của tôi, lạnh lùng đuổi tôi ra khỏi nhà.

Thật tình cờ, tôi đâm sầm vào Lý Nguy, một người đàn ông cứng cỏi có vẻ ngoài đẹp trai vừa đi ngang qua.

Hắn làm nghề vận tải, mới chuyển đến khu này cách đây không lâu.

Hắn hỏi tôi gần đây có tiệm giặt ủi nào không, hắn không có thời gian giặt giũ.

Tôi nói không có. Hắn nhíu mày, định vứt quần áo vào thùng rác.

Có tiền cũng không thể phung phí như vậy. Tôi vội chạy tới giữ lại quần áo của hắn.

“Nếu anh không ngại, tôi giặt giúp anh, anh trả tôi chút tiền là được.”

Tôi và hắn từng gặp nhau vài lần, cũng từng giặt quần áo giúp hắn vài lần.

Lúc này, mặt tôi đẫm nước mắt, trốn sau lưng hắn, níu lấy vạt áo hắn mà van xin:

“Anh ơi, cứu em với.”

2

Có lẽ hắn thấy tôi đáng thương nên đã trả giá gấp đôi để mua tôi từ tay bố mẹ nuôi.

Bố mẹ nuôi cười toe toét đến tận mang tai.

“Sau này mày là người của nó rồi, tiền sinh hoạt và học phí của mày không liên quan gì đến bọn tao nữa.”

Mẹ nuôi lạnh lùng nói xong, vừa đếm tiền vừa đóng sầm cửa, vứt bỏ tôi cho Lý Nguy như vứt một món rác.

Lý Nguy vội đi làm việc, tôi lẽo đẽo theo sau. Hắn nhận ra, liền xua tay.

“Cô về nhà đi.”

Hắn mua tôi nhưng tâm tư không hề bẩn thỉu như những gã đàn ông khác.

Tôi lắc đầu, lẳng lặng đi theo hắn.

Tôi không muốn quay về. Bố mẹ nuôi là người thế nào, tôi hiểu quá rõ.

Đối với một đứa con gái không cùng huyết thống, họ chỉ hận không thể hút cạn máu tôi rồi vắt kiệt mới thôi.

Đi vòng qua mấy con phố, cuối cùng Lý Nguy cũng mất kiên nhẫn dừng lại.

“Cô đừng có bám theo tôi như cái đuôi nữa. Tôi là một người đàn ông trưởng thành huyết khí phương cương, còn nguy hiểm hơn bố mẹ cô đấy.”

Giữa mùa hè oi ả, mồ hôi và nước mắt hòa quyện vào nhau khiến da dẻ vừa ướt vừa dính nhớp nháp.

Hồi lâu, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, cố nén cơn nghẹn ngào:

“Anh có thể cho tôi ở nhờ được không?”

Tôi không còn nơi nào để đi. Đối mặt với lòng tốt của một người xa lạ, tôi đành cắn răng đánh cược một phen.

“Cho cô ở nhờ?”

Lý Nguy trầm ngâm, cái bóng cao lớn của hắn bao trùm lên đầu tôi.

“Vâng vâng.”

Tôi gật đầu lia lịa, ánh nắng chói chang khiến tôi không mở nổi mắt.

“Được thôi.”
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!