Một cái tát vang dội giáng xuống, gương mặt của chồng tôi Cố Mặc Đình sưng đỏ thấy rõ bằng mắt thường.
Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt u ám.
“Khương Hoan, em dám đánh tôi? Em điên rồi à?”
Mọi người trong phòng họp cũng đồng loạt quay đầu nhìn tôi.
Dù sao trước giờ tôi luôn nhẫn nhịn, cho dù Cố Mặc Đình quá quắt cỡ nào, tôi cũng vì yêu mà lựa chọn chịu đựng, nhún nhường.
Kiếp trước, Cố Mặc Đình cướp đi phương thuốc tôi dày công nghiên cứu suốt ba năm, đưa cho cô đàn em Tiểu Lâm của anh ta là Lâm Loan Loan để cô ta lấy danh tiếng. Ngay cả chức phó viện trưởng từng hứa với tôi, anh ta cũng tặng luôn cho cô ta.
Tôi đã nhịn, không làm ầm lên.
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!