Đăng Nhập Đăng Ký

Tái Sinh Yêu Trùm Trường - Chương 1

1

Trước khi chế/t, Kỳ Trầm móc tay với tôi, bắt tôi hứa phải sống đến trăm tuổi rồi mới được xuống tìm cậu ấy.

Tôi gật đầu đồng ý, nhưng quay đi là lập tức nuốt lời.

Mới ba ngày sau tôi đã tự kế/t liễ/u đời mình.

Trước khi nhắm mắt, tôi còn cố tìm cho mình một cái cớ:

Chỉ cần gặp được cậu, tôi sẽ bảo là mình mơ thấy cậu ấy dưới đó đang tán tỉnh mấy con nữ quỷ khác.

Thật ra, tôi có mơ gì đâu.

Không có cậu ấy, tôi không ngủ nổi.

Mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình đã quay về năm mười tám tuổi.

Tôi đang ôm bó hoa trong tay, xung quanh là tiếng hò hét ầm ĩ:

“Tỏ tình đi! Tỏ tình đi!”

Dòng người chen chúc hỗn loạn, nhưng tôi vừa nhìn đã thấy ngay mái tóc vàng nổi bần bật kia.

Cậu ấy đứng lặng lẽ trong góc, không ai chú ý, ánh mắt lướt nhẹ qua tôi—vừa thờ ơ, lại vừa cố tình.

Tôi nhìn cậu ấy, nước mắt lập tức trào ra không kiềm được.

Vừa định mở lời, thì giọng của Thẩm Dực vang lên:

“Lâm Nguyệt Dã, em thấy làm trò cho thiên hạ xem vui lắm à?”

Chớp mắt, tôi mới hoàn hồn nhận ra người trước mặt.

Cậu ấy nhíu mày, nét mặt lạnh tanh.

Không khí náo nhiệt phút chốc đông cứng lại.

Mãi đến khi Hứa Tinh phá vỡ sự ngượng ngùng:

“Thẩm Dực, phát biểu nhận thưởng cần xác nhận đấy.”

Thẩm Dực nghiêng đầu nhìn cô ấy:

“Chờ anh một lát, giải quyết xong sẽ qua.”

Ánh mắt hiếm hoi mang theo chút dịu dàng.

Hứa Tinh cũng là học bá như Thẩm Dực.

Từng có người đùa rằng hai người họ là “thần học bá” — sinh ra để dành cho nhau.

Nhưng Hứa Tinh chỉ hờ hững đáp lại:

“Tôi không phải kiểu con gái suốt ngày chỉ nghĩ tới yêu với đương.”

Hồi đó, ánh mắt Thẩm Dực nhìn cô ta thoáng qua vẻ tán thưởng.

Cậu ấy cũng từng nói với tôi rằng, cậu không thích mấy cô suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương.

Thế mà năm đó, tôi lại chỉ có mỗi cậu ấy trong đầu.

Còn mơ mộng rằng, nếu tỏ tình vào sinh nhật, cậu ấy sẽ không khiến tôi bẽ mặt.

Về sau tôi mới hiểu—điều cậu ấy ghét nhất chính là tôi dùng đạo lý để trói buộc người khác.

Y như lúc này.

Cậu ấy cầm lấy bó hoa trong tay tôi, tỏ ra mất kiên nhẫn:

“Rảnh thì đọc thêm sách đi, đừng suốt ngày chỉ nghĩ tới mấy chuyện tình cảm yêu đương.”



2

Tôi sững người.

Trong đám đông bắt đầu vang lên những lời xì xào:

“Nhìn kìa, Lâm Nguyệt Dã khóc rồi.”

“Cô ấy theo đuổi Thẩm Dực bao nhiêu năm, cuối cùng lại thành trò cười của cả trường.”

“Haiz, tôi còn thấy ngượng thay cho cô ta.”

Kiếp trước, đúng là tôi đã khóc đến tan nát cõi lòng vì nhục nhã.

Nhưng lúc này đây, trong mắt tôi chỉ có mỗi người đứng ở góc kia, mái tóc vàng nổi bật.

Tôi nhìn cậu ấy không chớp, môi mấp máy, nhưng không thể phát ra tiếng, nước mắt cứ tuôn ào ạt.

Thấy tôi như vậy, Thẩm Dực nhíu mày, thở dài:

“Lâm Nguyệt Dã, sao em lại hay khóc thế chứ?”

Tôi thấy phiền lắm rồi.

Cậu ta vừa nói vừa chắn mất tầm nhìn của tôi.

Tôi mạnh tay đẩy cậu ta sang một bên, lao thẳng vào vòng tay người tôi tưởng đã mất.

“Chồng ơi…”

“Chồng ơi anh còn sống… tốt quá rồi… hu hu hu…”

Bầu ngực ấm nóng, mùi nắng quen thuộc.

Tôi ôm chặt lấy cậu ấy, khóc đến mức không nói nên lời.

Người trong lòng tôi thoáng cứng người lại.

“Không phải cậu ơi… cậu nhận nhầm người rồi đúng không?”

Cậu ấy đỏ mặt tới tận mang tai.



3

“Lâm Nguyệt Dã, em gọi ai là chồng đấy hả?”

Giọng Thẩm Dực vang lên từ phía sau, mang theo sự giận dữ.

“Cùng một chiêu, em định dùng bao nhiêu lần nữa đây?”

Cũng phải thôi, kiếp trước tôi từng giả vờ thân mật với không ít nam sinh chỉ để khiến Thẩm Dực ghen.

Cậu ấy có giận, nhưng chỉ cần dỗ vài câu là qua.

Chỉ là, lần này... người tôi ôm lại là tên lưu manh mà cậu ấy ghét nhất.

Tôi ôm chặt Kỳ Trầm, nước mắt càng lúc càng dữ dội:

“Hu hu hu… chồng ơi, anh thật sự còn sống…”

Tôi không tin nổi, liền luồn tay vào áo cậu ấy, sốt ruột muốn kiểm tra xem chỗ ngực cậu có còn vết thương chí mạng của kiếp trước không.

Kỳ Trầm bị hành động của tôi làm cho phát hoảng:

“Vãi đạn! Cậu làm gì vậy!”

Tôi nấc lên: “Anh cởi áo ra… cho em xem một chút…”

Mặt cậu ấy đỏ bừng:

“Tôi là người đàng hoàng đó nha!”

Tôi lại càng khóc to hơn:

“Hu hu hu… chồng ơi em xin anh mà… cho em xem một cái thôi…”

Cậu ấy luống cuống tay chân, không biết giấu vào đâu.

Cuối cùng đành hạ giọng đầu hàng:

“Khụ… đợi… đợi lúc không có ai rồi xem, được không?”

Thẩm Dực nhìn cảnh đó, ánh mắt tràn đầy chán ghét:

“Lâm Nguyệt Dã, trước mặt bao nhiêu người mà em không thấy mất mặt à?”

“Lần này, anh sẽ không dỗ em nữa đâu.”

Nói rồi quay người rời đi.

Đám đông cũng giải tán trong lặng lẽ.



4

“Đại tiểu thư à, hết vai rồi còn chưa chịu buông?”

Tiếng nói trêu chọc vang lên trên đầu tôi.

Tôi chỉ biết lắc đầu, vẫn ôm chặt cổ cậu ấy, khóc nấc không ngừng:

“Không buông, cả đời này cũng không buông…”

Mười tám tuổi, Lâm Nguyệt Dã chưa từng bị gãy chân, cũng chưa từng rơi vào trầm cảm.

Mười tám tuổi, Kỳ Trầm vẫn chưa phải chắn dao vì tôi.

Mọi thứ… vẫn còn kịp.

Kỳ Trầm trừng mắt, khó tin hỏi:

“Thế cậu định để tôi bế luôn ra ngoài đấy à?”

“…Ừ.”

Cậu ấy bế tôi bước ra khỏi lớp học.

Vừa ra khỏi cửa, tiếng thầy giám thị đã vang lên:

“Này, Kỳ Trầm, không lo đi luyện tập lại ôm nữ sinh ra đây làm gì đấy hả? Định giở trò lưu manh à?”

Tôi vẫn ôm cứng lấy cậu ấy không buông.

Kỳ Trầm đỏ mặt giải thích:

“Báo cáo thầy, bạn nữ bị thương ở chân, em bế bạn ấy đến phòng y tế.”

Giọng thầy dịu xuống đôi chút:

“Thằng nhóc này, cũng biết quan tâm ghê.”

Tôi chợt nhớ lại, kiếp trước cũng chính Kỳ Trầm là người bế tôi đi khắp nơi tìm bác sĩ giỏi, cùng tôi tập vật lý trị liệu.

Chờ thầy đi khuất, Kỳ Trầm quay sang nhìn tôi như muốn phát điên:

“Không phải… Lâm tiểu thư, cậu đang chơi trò gì vậy?”

Tôi vẫn bám chặt lấy cổ cậu ấy:

“Chồng ơi…”

Cậu ấy nghe mà sởn da gà, nghiến răng:

“Đừng gọi tôi là chồng nữa!! Ai là chồng cậu?!”

Tôi phụng phịu:

“Anh là chồng em mà… Em thích chồng em nhất luôn…”

Mặt cậu ấy sắp nổ tung đến nơi.

Cậu ấy thấp giọng nhắc nhở:

“Đại tiểu thư, còn nhớ hôm qua ai là người đã ném thư tình của tôi không?”

Tôi cứng đờ.

Thời điểm này tới thật không đúng lúc.

Kỳ Trầm từng tỏ tình với tôi, còn tôi thì hung hăng giẫm nát lá thư dưới chân:

“Tôi ghét nhất mấy thằng học thể thao tay chân phát triển mà đầu óc đơn giản như cậu!”

Nói cho cùng thì tôi cũng chỉ là một đứa học múa tay chân dẻo, đầu óc đơn giản.

Thật ra tôi không hề ghét Kỳ Trầm.

Là do Thẩm Dực ghét, nên tôi cũng ghét lây.

Cậu ấy ghét mọi kẻ ngu ngốc, đặc biệt là kiểu như Kỳ Trầm — học dốt lại còn ngông nghênh trong trường.

Tôi chớp mắt, mặt mày chân thành:

“Hôm qua thật ra em chỉ đang thử anh thôi.”

Rồi tôi thề:

“Chồng ơi, sau này em chỉ thích một mình anh thôi.”

Khóe môi Kỳ Trầm giật nhẹ:

“Khụ… có thể đừng gọi tôi là chồng được không?”

Tôi lắc đầu: “Không được.”

Cậu ấy nghiến răng, rồi chấp nhận số phận:

“Haiz… cậu thích gọi thế nào thì gọi…”

Nhìn tôi đang bám dính như con gấu koala, cậu ấy thở dài:

“Nhưng mà, Lâm Nguyệt Dã…”

“Cậu là người chứ không phải khỉ, có thể xuống khỏi người tôi được không?”

“Nhưng mà em muốn ôm anh thêm chút nữa cơ, chồng ơi~”

Cậu ấy nuốt nước bọt.

Cả vành tai cũng đỏ bừng.

Mười tám tuổi, Kỳ Trầm đúng là vừa đáng yêu vừa hung dữ — kiểu "nai hung dữ" chính hiệu.



5

Kỳ Trầm bế tôi về nhà ông hai của cậu ấy.

Ông già đó chuyên coi bói ở đầu hẻm, suốt ngày thần thần bí bí.

“Ông ơi, hình như cô ấy bị trúng tà rồi.”

Ông hai vuốt râu, liếc nhìn tôi một cái:

“Chà, mắt đỏ ngầu thế kia, chắc chắn là bị thứ gì đó bám theo rồi.”

Vừa nói vừa rút ra một tờ giấy vàng vẽ bùa:

“Dán lá bùa này lên người, trừ tà tránh họa.”

Kỳ Trầm đặt tôi ngồi ở ngoài hiên, dặn dò:

“Chờ tôi chút, đừng đi theo, tôi quay lại ngay.”

Tôi không nghe lời, lén bám theo tới trước cửa.

Chỉ nghe thấy giọng cậu ấy nhỏ như thì thầm:

“Ông ơi, con muốn hỏi… có lá bùa nào khiến cô ấy bị trúng tà mãi không?”

Tôi vui mừng suýt bật cười:

Nhóc con này, kiếp trước đã vì tôi mà si mê điên cuồng, đập đầu vào tường cũng chẳng tiếc rồi.

Kỳ Trầm à, kiếp này… để em là người chạy về phía anh nhé.
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!