Tôi sống lại đúng vào ngày tỏ tình với thanh mai trúc mã.
Giữa tiếng reo hò ồn ào của đám bạn, cậu ta nhìn tôi với đôi mắt sưng đỏ vì khóc, lạnh giọng hỏi:
“Lâm Nguyệt Dã, làm trò cho người ta xem như vậy có gì hay ho không?”
Rồi quay sang dịu dàng nhìn bạch nguyệt quang bên cạnh:
“Chờ anh một chút, giải quyết xong sẽ qua với em.”
Cậu ta mất kiên nhẫn lên mặt dạy đời:
“Sao em cứ thích khóc vậy?”
“Rảnh thì đọc sách đi, đừng suốt ngày chỉ biết nghĩ đến yêu đương này nọ…”
Tôi phát ngán rồi, liền đẩy mạnh cậu ta ra, lao vào vòng tay tên học sinh cá biệt đang đứng sau xem náo nhiệt.
“Chồng ơi…”
Tôi ôm chặt người trong lòng, bật khóc không thành tiếng.
Mười tám tuổi, Kỳ Trầm vẫn còn sống.
Mọi thứ… vẫn còn kịp.
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!