Trò Đời - Chương 1
1.
Tôi không tin ba là do Chu Diệp hại ch .t, định gọi điện cho anh ta.
Nhưng dòng bình luận vẫn cứ hiện ra:
【Nữ phụ ngu ngốc, bọn họ còn đang mở tiệc ăn mừng ở hội sở nhà họ Chu, lấy đâu ra thời gian nghe điện thoại?】
【Nam chính giả nghèo tiếp cận nữ phụ là để thu thập chứng cứ trả thù thôi.】
Sau khi đưa xác ba đến nhà tang lễ, tôi một mình đi về phía hội sở nhà họ Chu.
Mưa rơi tí tách, tôi xách váy cưới nhuốm m/á/u, chạy giữa đường phố lạnh lẽo, mọi người nhìn tôi như sinh vật lạ.
Nhưng tôi chẳng quan tâm, chỉ muốn một câu trả lời.
Trước cửa phòng bao, tay tôi run lên khi sắp đẩy cửa ra.
Bên trong, tôi nghe thấy giọng Chu Diệp:
“Ôn Ninh thế nào rồi?”
Không còn là giọng điệu dịu dàng như thường, mà là lạnh lẽo đến rợn người.
Bạn thân của anh ta là Nhâm Húc trả lời:
“Nghe nói sau khi Ôn Định Hàn 44, cô ấy cứ ôm x/á/c ông ấy mãi không buông, giờ vẫn đang khóc.”
Chu Diệp hơi sững người, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
“Cuối cùng cũng thành công.”
Cả nhóm nâng ly, chúc mừng Chu Diệp:
“Chúc mừng anh báo thù thành công, không uổng 3 năm diễn trò.”
“Chỉ tiếc Ôn Định Hàn sợ tội 44, không kịp lôi ra tòa.”
“Nhưng này, Chu ca không phải lỡ có tình cảm thật với Ôn Ninh rồi chứ?”
Chu Diệp khựng lại một chút, chau mày:
“Tất nhiên là không. Làm sao tôi có thể yêu con gái của kẻ thù?”
Cả phòng thở phào nhẹ nhõm.
“Thế thì tốt, Chu ca có thể công khai bên Mạnh Âm rồi.”
Mạnh Âm cười đắc ý:
“Kế hoạch là tôi nghĩ ra đó. Con ngu như Ôn Ninh dễ lừa thật.”
“Để cô ta tưởng rằng mình sắp có được hạnh phúc, rồi lấy hết tất cả của cô ta, cảm giác thật đã!”
“Chu ca, định thưởng gì cho em đây?”
Chu Diệp nâng mặt Mạnh Âm lên, hôn cô ta một cái thật sâu:
“Cảm ơn Âm Âm đã bày mưu hay.”
Tiếng hò reo vang dội khắp phòng.
Ai đó hỏi:
“Chu ca không quay về tiếp tục dự lễ cưới à? Tội nghiệp Ôn Ninh quá.”
Mạnh Âm cười nhạt:
“Tội gì mà tội? Ba cô ta hại nhà họ Chu phá sản, cha mẹ Chu ca đều ch .t, con gái ông ta có thể tử tế sao?”
“Tôi đề nghị tang lễ phải công bố hết tội ác của Ôn Định Hàn cho thiên hạ biết.”
Chu Diệp hơi bất ngờ nhìn cô ta, rồi ánh mắt trầm xuống:
“Được, vậy tôi diễn thêm hai ngày.”
“Sau đó tại tang lễ, cho Ôn Ninh một đòn chí mạng. Cha nợ, con trả, đạo lý công bằng.”
Mạnh Âm cười khúc khích ngã vào lòng anh ta:
“Con ngu như Ôn Ninh, chắc chắn không phát hiện ra đâu.”
Tôi ch .t lặng trước cửa, nước mắt trào ra, tay run rẩy bật quay video, ghi lại hết mọi lời lẽ độc ác đó.
Hóa ra… mọi lời bình luận kia đều là sự thật.
Bỗng tôi thấy nghẹn cổ họng, buồn nôn dâng lên. Tôi vội vã chạy vào nhà vệ sinh.
【Có thai với kẻ đã gi .t cha mình, đúng là báo ứng.】
【Nữ phụ chắc định dùng đứa con để uy hiếp nam chính, mặt dày thật.】
Tôi nhìn chằm chằm vào mình trong gương.
Đứa trẻ này vốn là món quà cưới tôi dành cho Chu Diệp.
Giờ lại trở thành thứ dư thừa đáng buồn.
2.
Tôi không biết ba và nhà họ Chu có mối thù gì.
Nhưng ba tôi luôn giữ chữ tín, đối nhân xử thế thật lòng.
Tôi không tin ông sẽ tự tử vì sợ tội.
Nếu Chu Diệp muốn tiếp tục diễn, tôi sẽ cùng anh ta diễn đến cùng.
Tôi nhất định phải tìm được bằng chứng, rửa sạch oan khuất cho cha tại tang lễ.
Lau khô nước mắt, tôi bước ra khỏi hội sở.
Cơn mưa đêm lạnh buốt như tuyệt vọng, thấm đẫm cả người tôi.
Tôi như mất hồn, bước đến nhà tang lễ.
Lúc này, tôi nhận được tin nhắn từ Chu Diệp:
【Ôn Ninh, em đang ở đâu? Anh rất lo cho em.】
Tôi nhìn trân trân vào màn hình.
Lâu sau mới trả lời: 【Em đang ở nhà tang lễ.】
Nửa tiếng sau, Chu Diệp cầm ô đen xuất hiện trước cửa.
Anh ta đã thay bộ vest xa xỉ, chỉ còn mặc áo sơ mi đen cũ kỹ.
Bước lên từng bậc thềm, dáng vẻ đĩnh đạc như kẻ đang bước vào điện thờ, áp lực đè nặng không khí.
Đôi mắt sâu thẳm của anh ta như đang ẩn giấu một con dã thú chực chờ phá lồng.
Tôi lẽ ra nên nhận ra dã tâm của anh ta sớm hơn, nhưng lại bị vẻ dịu dàng giả tạo che mắt.
Tôi tự tát mình một cái để tỉnh lại.
Chu Diệp bước nhanh tới, ôm chặt lấy tôi.
“Ngốc à, có anh ở đây rồi, đừng sợ.”
Mùi đàn hương quen thuộc trong vòng tay anh ta giờ đây lại xa lạ đến rợn người.
Tôi đẩy mạnh anh ta ra.
Ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt vừa áy náy vừa thương hại.
Mắt tôi đỏ hoe, nghẹn giọng hỏi:
“Chu Diệp, vừa rồi anh đi đâu?”
Anh ta vẫn định ôm tôi, tôi theo bản năng lùi lại một bước.
Cảm xúc dồn nén suốt ngày hôm nay vỡ òa:
“Anh từng nói sẽ đến rước em hôm nay, nhưng sau đó lại biến mất.”
“Ba em vào phòng chúc mừng đám cưới, nhưng lại quay vào thư phòng u/ố/ng thuo’c đ/ộc 44.”
“Em ôm ba, cầu xin ông đừng bỏ em lại. Nhưng ông cứ thế trào m/á/u, rồi ch .t ngay trong vòng tay em.”
“Anh từng nói sẽ mãi mãi ở bên em. Tất cả… đều là giả sao?”
“Chu Diệp, em hỏi anh, vừa rồi anh đi đâu?”
Chu Diệp nhẹ nhàng đáp:
“Tại anh đến trễ.”
Tôi nhìn thẳng vào anh ta:
“Trước khi ba em ch.t, cú điện thoại cuối cùng là từ anh. Anh đã nói gì với ông ấy?”
Chu Diệp tỏ vẻ đau lòng:
“Anh chỉ bảo ông yên tâm giao em cho anh, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời.”
Lời nói như được tập trước, trôi chảy đến lạnh người.
Lúc này tôi mới hiểu, Chu Diệp thật ra chẳng biết nói dối cho ra hồn.
Anh ta vừa mở tiệc ăn mừng vì ba tôi ch .t.
Vừa chúc mừng báo thù xong.
Vừa chà đạp trái tim tôi đến tan nát.
Tôi nghiến răng hỏi:
“Anh còn định cưới em nữa không?”
Giọng nói trầm thấp nhưng giả tạo của Chu Diệp vang lên bên tai tôi:
“Dĩ nhiên rồi, đợi lo xong tang lễ cho bá phụ, chúng ta sẽ tái hôn.”
“Anh mang cho em một bộ đồ sạch, thay vào đi.”
Sau khi thay đồ xong bước ra, nhân viên trao cho tôi hũ tro cốt của ba.
Bên cạnh có người thì thầm to nhỏ:
“Nghe chưa? Chính cô ta là người chọc giận ông Ôn đến chết đấy.”
“Tội nghiệp tổng giám đốc Ôn, tuổi già rồi còn có đứa con gái bất hiếu.”
“Bên cạnh là cái cậu trai bao đó hả? Cũng đẹp trai đấy, bảo sao cô ta liều mình vì cưới cho bằng được.”
Tôi mở điện thoại, xem tin tức:
【Cha con trở mặt, Ôn Định Hàn bị Ôn Ninh chọc giận đến chết.】
Bình luận ác ý như muốn nhấn chìm tôi.
Còn đăng cả video tôi cãi nhau với ba, nửa đêm đập cửa bỏ đi.
Khi đó tôi vì muốn đến với Chu Diệp mà không ngại lớn tiếng với ba.
Đêm ấy ba tức giận đến mức phải nhập viện vì cao huyết áp.
Sau đó ông vẫn đồng ý để tôi quen Chu Diệp, với điều kiện cho anh ta vào công ty để thử thách.
Giờ nghĩ lại, chẳng phải đúng là rơi ngay vào bẫy của Chu Diệp sao?
Một đôi tay ấm áp bất ngờ che lấy mắt tôi từ phía sau.
“Ngoan nào, đó chỉ là tin giả thôi.”
“Cho dù em thật sự khiến bá phụ tức đến chết, anh tin ông ấy cũng sẽ không trách em đâu.”
Tôi quay đầu lại, bắt gặp trong đáy mắt Chu Diệp thoáng qua ý cười mỉa mai.
Một tuần trước.
Ba tôi lần đầu tiên chủ động chấp nhận Chu Diệp, còn giục chúng tôi mau chóng kết hôn.
Đêm trước ngày cưới, tôi ôm lấy ông, khóc thật lâu, cảm ơn ông đã tác thành.
Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là âm mưu được Chu Diệp tính toán kỹ lưỡng.
Ba nói đúng, tôi không có mắt nhìn người, lại còn rước sói vào nhà, hại cả Ôn gia.
Chu Diệp chau mày:
“Ôn Ninh, anh đau lòng vì em lắm.”
Đau lòng sao? Đúng là nực cười.
Bình luận
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!