Tôi từ bỏ cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối để cưới một chàng trai nghèo tên Chu Diệp.
Ngày cưới, ba tôi u/ố/ng thuo’c đ/ộc 44.
Tôi ôm x/á/c ba, tuyệt vọng gào khóc, m/á/u thấm đỏ cả váy cưới trắng tinh.
Ngay lúc ấy, dòng chữ bình luận hiện lên trước mắt tôi:
【Cha của nữ phụ ch /t cũng đáng, đại phản diện đáng lẽ phải ch .t từ lâu rồi.】
【Nam chính giả nghèo tiếp cận nữ phụ chỉ để báo thù, giờ cuối cùng cũng quay về bên nữ chính rồi!】
【Nữ phụ còn chờ nam chính quay lại cưới à? Đúng là nằm mơ.】
Ngày làm tang lễ cho cha, tôi cầm kết quả giấy báo sảy thai, đứng sát mép tầng thượng của tòa nhà Chu thị.
Chu Diệp chạy đến, bước chân loạng choạng, giọng run rẩy chưa từng có:
“Ôn Ninh, anh xin em… đừng nh/ả/y.”
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!