Đăng Nhập Đăng Ký

Trương Phùng Di - Chương 1

01.

Tôi đợi đến tối muộn, khi sân trường không còn ai mới dám lén ra lục đồ cũ.

Tôi không muốn làm chuyện này, nhưng trời lạnh quá, manh áo mỏng trên người không cản nổi gió đông buốt giá.

Thùng đồ cũ là loại một chiều, đồ bỏ vào rồi sẽ rơi xuống.

Nếu không nhờ người quyên góp nhiều khiến đống đồ cao lên, tôi chẳng có cách nào thò tay vào mà lấy được thứ gì.

Tự trọng ư? Đã sớm bị tôi giẫm nát dưới chân từ lúc nhón người lên, rướn tay vào thùng đồ đó rồi.

Mãi mới với được một chiếc áo bông.

Tuy hơi to nhưng trông rất ấm.

Tôi còn chưa kịp thu lại nụ cười thì nhìn thấy người đứng trước mặt.

Trương Phùng Di tiểu thư con nhà giàu, luôn ăn mặc sang chảnh, nghe nói chẳng bộ nào dưới vài triệu.

Cô ấy không ở ký túc xá, bình thường học xong sẽ về luôn.

Tôi không hiểu vì sao hôm nay lại ở lại muộn như thế.

Khoảnh khắc đó, nỗi tự ti, xấu hổ và bất lực trong tôi chỉ có thể hóa thành một câu run rẩy:

“Xin lỗi… tớ không phải ăn trộm, chỉ là…”

Đây là thùng quyên góp đồ cũ cho trẻ em vùng cao do trường phát động.

Nhưng trong lòng tôi, hành động của mình chẳng khác gì ăn cắp.

Cô ấy không nói gì.

Chỉ đi tới, đưa cho tôi một túi nilon màu đen.

“Cầm đi, nhà tớ nhiều lắm, không dùng thì hết hạn.”

Nói rồi quay lưng rời đi.

Không hỏi tôi có nhận hay không, cứ thế nhét vào tay tôi.

Tôi còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy bóng lưng cô ấy hòa vào trong màn tuyết trắng.

Nhiều năm sau, tôi vẫn hay kể lại chuyện đêm tuyết năm ấy.

Câu tôi hay lặp lại nhất chính là:

“Trương Phùng Di, đúng là đại tiểu thư, ngầu lắm luôn.”

Cô ấy đi xa rồi, tôi mới mở túi ra xem.

Là một xấp băng vệ sinh mới tinh.

Tôi nhìn kỹ lại, tất cả đều là hàng mới sản xuất trong tháng, chẳng có chuyện sắp hết hạn như cô ấy nói.

Cô ấy bước đi dứt khoát.

Giữ lại cho tôi chút tự tôn mong manh còn sót lại.

02.

Trước đây tôi chẳng bao giờ để ý đến Trương Phùng Di.

Cô ấy luôn tạo cảm giác xa cách, chẳng bao giờ thích nói chuyện với ai.

Thành tích học tập thì bình thường, không quá nổi bật.

Ngày không bắt buộc mặc đồng phục, cô ấy luôn là người duy nhất không lặp lại một bộ đồ nào trong suốt cả tháng.

Tôi và cô ấy chẳng có điểm chung nào để tiếp xúc.

Nhưng lúc đó, tôi thật sự muốn nói lời cảm ơn.

Tối qua, khi trở về ký túc, tôi mới nhận ra chiếc quần đen cũng in rõ vài vết đỏ.

Mấy tờ giấy vệ sinh ấy chẳng chống đỡ được bao lâu.

Tôi không biết có bao nhiêu người trong lớp đã thấy cái thảm cảnh đó.

Chỉ thấy trong lòng mình là một trận bão tố nghẹn ngào.

Lúc đó, tôi nghĩ:

Có lẽ cô ấy không lạnh lùng đâu, chỉ là không thích xã giao thôi.

Nhưng cô ấy là người tốt.

Mẹ tôi ngơ ngác, chẳng dạy được gì cho tôi.

Ba tôi thì chất phác, nhưng không lo nổi mấy thứ này.

Sự tự ti khi còn nhỏ đủ để khiến tôi cúi gập lưng, chẳng dám ngẩng đầu.

Tôi rón rén tới gần cô ấy lúc ra chơi.

“Trương Phùng Di, hôm qua… cảm ơn cậu.”

Cô ấy liếc tôi một cái.

Ánh mắt khẽ quét qua gấu áo tôi.

Tôi đỏ bừng mặt.

Bên dưới đồng phục bạc màu là chiếc áo bông mà tôi vừa nhặt về hôm qua.

Tôi biết mặt mình đỏ lựng, nóng ran tới tận mang tai.

Cô ấy không nói gì, chỉ kéo áo đồng phục tôi xuống một chút, che đi phần lộ ra bên dưới.

“Không có gì đáng để cảm ơn.”

Nói xong, lại cúi đầu làm bài tập tiếng Anh.

Buổi tối, sau giờ tự học, cô ấy chặn tôi lại.

“Tớ có cái áo ghét lắm, mẹ mua cho, xấu muốn chếc. Cậu mặc chắc vừa đấy.”

Giọng cô ấy có hơi cộc lốc, nên nhiều người trong lớp nói cô chảnh, khó gần.

Ai cũng ngại kết bạn với cô ấy.

Túi cô đưa là một chiếc áo mới tinh.

Không có mác.

Tôi còn chẳng nhận ra thương hiệu.

Tôi muốn từ chối:

“Không được đâu, quý lắm… Tớ có áo mặc rồi, không sao đâu.”

Lúc đó, tôi chợt cảm thấy chân lạnh toát.

Tôi cúi đầu.

Giày của tôi rách đế từ lúc nào, nước tuyết ngấm vào chân lạnh buốt.

“Cái này mà gọi là đắt à?” Cô ấy nhìn tôi. “Cậu nghĩ tớ sẽ mặc loại áo rẻ tiền này chắc?”

Tôi bỗng thấy cô ấy đáng yêu kỳ lạ.

Tuy miệng cứng, nhưng rõ ràng đang lo cho tôi.

Muốn giữ thể diện cho tôi, nhưng chẳng nghĩ ra được lý do nào hợp lý hơn.

Tôi cười với cô ấy.

“Vậy… để tớ mua cơm cho cậu nhé?”

Tôi biết cô ấy rất sợ lạnh.

Mùa đông là cô cuốn mình như cái bánh chưng.

Từng có người hỏi cô không ăn trưa để giảm cân à, cô chỉ đáp:

“Sợ lạnh, không muốn ra ngoài.”

Tôi thật sự muốn làm gì đó cho cô ấy.

Vậy là tôi bắt đầu mua cơm trưa giúp cô vài ngày.

Cho đến một hôm, vừa bước vào lớp đã nghe thấy tiếng trêu chọc:

“Ui, thị nữ rửa chân của Trương Phùng Di tới rồi kìa!”

03

Dù đều là học sinh cấp ba, có lẽ bọn họ cũng không nhận ra, chỉ một câu nói đơn giản như vậy thôi, đã có thể khiến người khác bối rối đến mức tay chân luống cuống.

Hộp cơm trên tay tôi lúc ấy như nặng cả ngàn cân.

Nhưng tôi vẫn cố gắng giữ chặt lấy nó, đặt lên bàn học của Trương Phùng Di.

Cô ấy hiện không có trong lớp, nên mấy câu trêu chọc cũng tạm dừng lại.

Đợi đến khi cô ấy vừa bước vào lớp, liền có người xấn tới hỏi:

“Trương Phùng Di, bao giờ thì cậu với Tề Hứa trở thành quan hệ chủ tớ thế?”

Trương Phùng Di tay vẫn còn cầm đôi đũa vừa rửa xong.

Cô ấy nhìn tôi một cái, tôi cúi gằm đầu ngồi yên tại chỗ.

Cô ấy bình thản đáp:

“Tớ sợ lạnh nên không muốn ra ngoài, nhờ bạn ấy giúp một chút, thì sao? Chăm sóc bạn học cũng bị xem là làm nô bộc à?”

Cô ấy nhấn mạnh thêm:

“Cần thì tụi mình lên nói chuyện với thầy cô cũng được.”

Có lẽ vì nét mặt cô quá nghiêm túc nên mấy đứa hóng chuyện cũng nhanh chóng tản ra.

Cô ấy bước thẳng đến chỗ tôi, đặt một quả táo lên bàn:

“Tớ không thích ăn, cậu ăn đi.”

Tôi không dám lên tiếng.

Thật ra, tôi rất muốn nói lời cảm ơn.

Nhưng cái sự rụt rè do nghèo khổ mang lại khiến tôi không thể theo kịp mạch suy nghĩ của một người con gái rạng rỡ như cô ấy.

Chuyện đối với tôi là to tát biết bao, trong mắt cô ấy lại chẳng đáng gì.

Cô ấy không bị ảnh hưởng gì, vẫn tiếp tục ăn cơm như thường.

Tôi nghĩ, ít nhất thì cơm của cô ấy còn là cơm nóng.

Còn tôi phải ôm trong lòng mang đến.

Quả táo cô ấy cho ngọt thật.

Tôi rất ít khi được ăn trái cây ngon đến thế, phần lớn chỉ là những loại quả nhặt được ở vùng quê.

Một quả vừa to, vừa ngọt, lại mọng nước như vậy, đúng là lần đầu tiên trong đời tôi được ăn.

Bạn cùng bàn hỏi tôi:

“Sao cậu quen được với Trương Phùng Di vậy?”

Tôi không dám kể chuyện xảy ra đêm hôm đó, chỉ ậm ừ đáp:

“Chắc cô ấy nghĩ tớ không sợ lạnh?”

Tôi đâu phải không sợ lạnh, chỉ là lạnh riết rồi thành quen, nên nhìn lúc nào cũng ăn mặc mỏng manh.

“Ừ ha.” Cô bạn không suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn nhắc tôi một câu:

“Mặc dù cô ấy có tiền, nhưng tớ khuyên cậu nên tránh xa cô ấy một chút.”

“Sao vậy?”

Cô ấy ghé sát tai tôi:

“Cậu mải học nên chắc chẳng biết gì đâu. Cậu tưởng sao mọi người không ai muốn chơi với cô ấy?”

Cô ấy làm vẻ bí mật:

“Nhìn cái điệu đại tiểu thư đó, có tiền thì đã sao, ai mà biết tiền đó có sạch không?”

“Nghe nói ba cô ấy từng giết người đấy.”

“Con gái của kẻ giết người, lỡ đâu cũng mang gen bạo lực thì sao?”

“Cậu phải tránh xa cô ấy ra đó.”

04

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy những lời như vậy, nhưng cho dù chuyện đó có thật hay không, tôi vẫn cảm thấy cô ấy là người tốt.

“Có thể cậu không tin, nhưng cô ấy là người bên phía nhà bà nội tớ, ai ở đó cũng biết chuyện này hết.”

Cô ấy còn hạ giọng dặn dò rất nghiêm túc:

“Tớ chưa kể với ai khác đâu đó, chỉ kể với cậu thôi, cậu tuyệt đối đừng nói ra nha.”

Tôi thật sự rất ghét kiểu “nghe nói”.

Thứ gì nghe nói nhiều khi đều là bịa đặt.

Mà cho dù là thật hay giả, tôi vẫn muốn làm bạn với cô ấy.

So với sự nghèo khó của tôi, thì cô ấy nhìn có vẻ cô đơn hơn nhiều.

Chiếc áo lông cô ấy đưa thật sự rất ấm.

Tôi không hiểu sao nhìn nó mỏng vậy mà mặc vào lại ấm đến thế.

Chuyện tôi mang cơm cho cô ấy vẫn đang tiếp tục gây xôn xao.

Giờ tôi đã miễn dịch với từ “đầy tớ rửa chân” rồi.

Dù họ nói trước mặt tôi, tôi cũng có thể lặng im nghe, thậm chí lười phản bác.

Bởi vì, đại tiểu thư cho tôi quá nhiều.

Trương Phùng Di đúng là đại tiểu thư, tôi không biết có phải vì phải giữ vóc dáng hay không, mà cô ấy ăn rất ít.

Nên mỗi lần tôi mang cơm lên, cô ấy đều bảo tôi múc đi một nửa.

Số cơm tôi để dành được giúp tôi tiết kiệm tiền ăn trưa, có thể dùng mua đồ dùng học tập.

Nhìn cô ấy như chẳng có hứng thú với chuyện gì, tôi bất chợt hỏi:

“Trương Phùng Di, tớ dạy kèm cho cậu được không?”

Biểu cảm trên mặt cô ấy ngoài sự bất ngờ, còn lẫn chút cảm xúc gì đó không thể nói rõ.

Tôi giữ vững vị trí top 50 trong khối phần lớn là vì không có thứ gì khác để giải trí.

Từ nhỏ tôi đã biết, học hành là cách duy nhất để đổi đời.

Dù ba tôi còn phải chăm mẹ bị bệnh, ông vẫn luôn nói:

“Con phải đi học. Người ta bảo học giỏi thì mới không khổ như ba mẹ. Còn tiền, ba sẽ tìm cách.”

Nhưng ba tôi không phải siêu nhân, ba đâu thể nghĩ ra được nhiều cách như vậy.

Nên tôi đã quen với việc tằn tiện mọi thứ.

Cô ấy nhìn tôi, dứt khoát từ chối:

“Không cần đâu, nhà tớ có thuê gia sư rồi.”

Tôi thật sự muốn hỏi, gia sư kiểu gì mà có thể khiến cô ấy giữ vững phong độ giữa bảng xếp hạng, không hề tiến bộ.

Tôi nghĩ một lúc rồi lại nói:

“Tớ không lấy tiền đâu. Tớ ăn cơm cậu cho, coi như lấy kiến thức trả lại nhé?”

Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi:

“Nhưng cơm đó cậu không ăn thì tớ cũng đổ đi thôi mà.”

“Không giống nhau đâu.” Mặt tôi hơi nóng lên nhưng vẫn cố gắng nói:

“Vì giúp cậu lấy cơm, tớ còn tiết kiệm được cả tiền ăn trưa.”

Tuổi còn nhỏ, da mặt tôi vẫn còn mỏng, nên khi nói mấy lời này, giọng tôi cũng nhỏ đi rõ rệt.

Cô ấy suy nghĩ một lúc:

“Được thôi, cuối tuần tan học thì đến nhà tớ.”

Đúng là thế giới không thể thiếu những cô gái như cô ấy.

Cô ấy không đưa thêm cho tôi một suất cơm.

Nhưng lại thay mình bằng một chiếc hộp cơm to hơn.
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!