Trời lạnh, tôi lén lút lục thùng đồ cũ trong trường.
Không ngờ lại bị bắt gặp bởi người giàu nhất lớp, đại tiểu thư Trương Phùng Di.
Trong cơn xấu hổ và tự ti đến tột cùng, cô ấy lại đưa tôi một túi nilon màu đen.
“Nhà tớ nhiều lắm, không dùng thì hết hạn mất.”
Tôi cúi đầu.
Kỳ kinh nguyệt đến mà tôi chỉ có thể lót bằng mấy tờ giấy vệ sinh.
Bên trong túi là một xấp băng vệ sinh mới nguyên, hạn sử dụng còn lâu mới hết.
Cũng là thứ níu giữ chút tự trọng cuối cùng của tôi.
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!